Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 233: Cảm xúc dâng trào



Xung quanh, các thiếu nữ nhanh chóng nhập tâm, đồng cảm sâu sắc với nỗi đau và uất ức mà Tần Niệm đang phải gánh chịu. Lòng họ dấy lên một nỗi thương xót khôn nguôi. Vài người thậm chí bước tới ôm lấy nàng, cố gắng mang đến chút an ủi, vỗ về. Họ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn tồn trấn an: "Đừng bi thương nữa, mọi chuyện rồi sẽ hóa giải."

Ngay cả những công tử vốn chỉ đứng ngoài xem trò vui, hoặc thậm chí còn buông lời biện hộ cho Lâm Dương, giờ phút này cũng không thể không xúc động khi chứng kiến dáng vẻ tổn thương của Tần Niệm và lắng nghe lời nàng thốt ra.

Một người trong số họ khẽ lẩm bẩm, giọng điệu đầy ngưỡng vọng: "Nếu ta có một hồng nhan tri kỷ như vậy, dẫu c.h.ế.t cũng cam lòng."

Người khác tiếp lời, không giấu được sự phẫn nộ: "Đúng thế, Lâm Dương quả thực là hạng người không ra gì. Có vị hôn thê xinh đẹp như Tần tiểu thư mà còn đi lăng nhăng, trăng hoa với bao nhiêu người. Đã bị phát hiện mà Tần tiểu thư vẫn giữ thể diện, không hề làm lớn chuyện, tính tình nàng ấy quả thật quá đỗi nhân hậu."

Những lời xì xầm bàn tán càng khiến không khí thêm phần ngột ngạt. Ánh mắt đám đông đều đổ dồn về Lâm Dương, chứa đầy vẻ khinh miệt và chê trách. Trái lại, Tần Niệm vẫn lặng lẽ đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, chất chứa thương tổn, dáng vẻ tựa một đóa hoa mỏng manh đang rũ cánh trong giông bão.

"Nghe đồn Tần gia đã phải chi ra một khoản bồi thường hậu hĩnh, phải chăng vì họ quá dư dả tiền bạc? Những kẻ có tiền của, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, chỉ cần dùng tiền đúng chỗ thì mọi việc đều dễ dàng giải quyết êm thấm. Chắc hẳn Tần tiểu thư đã sớm biết mọi chuyện, mấy tin tức kia ắt hẳn có sự sắp đặt của nàng. Nhưng nhìn bộ dạng nàng lúc này, xem chừng lại không giống."

"Thấy nàng khóc bi thương như vậy, thật sự rất động lòng, không thể là giả vờ được."

Tần Niệm cảm nhận được những ánh mắt thiện lương từ các thiếu nữ xung quanh, nhưng khi lọt vào tai những lời bàn tán xôn xao, cảm xúc trong lòng nàng không thể kiềm chế được nữa. Nàng bật khóc nức nở, tiếng khóc như xé tan tâm can, như muốn trút bỏ hết thảy những nỗi đau, uất ức mà nàng đã chôn giấu suốt thời gian dài.

Kể từ khi biết mình không phải đích nữ Tần gia, nỗi lo sợ và bất an đã vây lấy nàng. Khi Tần Vũ Niết được nhận về gia tộc, lúc vị hôn phu Lâm Dương bị vạch trần thói trăng hoa, bắt cá nhiều tay, những cú sốc liên tiếp ấy đã đẩy nàng vào vực sâu tuyệt vọng không đáy.

Gà Mái Leo Núi

Cả đời Tần Niệm luôn sống trong cẩn trọng, thường trực nỗi lo âu và sợ hãi, không dám lơi lỏng chút nào. Nàng sợ rằng chỉ một sai lầm nhỏ sẽ khiến Tần gia ruồng bỏ, Lâm gia ghét bỏ, khiến nàng không còn nơi nương thân. Chính vì lẽ đó, nàng luôn tự gây áp lực cho bản thân, cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người.

Thoạt đầu, Tần Niệm chỉ đơn giản nghĩ rằng nàng có thể dùng màn kịch này để bảo toàn thanh danh, không để những việc thị phi này gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với mình.

Song, khi thiếu nữ xa lạ kia tiến tới ôm lấy nàng, Tần Niệm rốt cuộc không thể kìm nén nổi nỗi bi thương đang trào dâng trong tim, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.

Tần Niệm từ thuở ấu thơ đã luôn được song thân Tần gia và ba vị huynh trưởng yêu thương cưng chiều, chưa từng phải chịu đựng sự uất ức cay đắng nào như hôm nay. Bởi vậy, sự quan tâm bất chợt từ một người xa lạ, tựa như cơn hồng thủy làm vỡ tung đê ngăn cảm xúc của nàng, khiến mọi đau khổ chất chứa bấy lâu nay bỗng chốc bùng nổ dữ dội.

Tần Hoài nghe thấy tiếng muội muội nức nở, lòng hắn như bị hàng ngàn mũi kim đ.â.m xé. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, không thể kìm nén cảm giác bất lực, tự trách mình là huynh trưởng vô dụng, không thể bảo hộ được muội muội, để nàng phải chịu đựng những tổn thương thấu tâm can như thế.

Niệm Niệm, quả thực vẫn là đứa trẻ nhỏ bé mà hắn từng quen, không phải vì nàng chưa trưởng thành, mà vì trải qua quá nhiều biến cố, nàng đã phải học cách che giấu nỗi đau và tự khắc chế bản thân.

Ánh mắt Tần Hoài dần trở nên sắc lạnh và thấu xương, tựa hồ muốn xé xác Lâm Dương ra thành trăm mảnh.

Lâm Dương muốn cố sức cãi lại. Hắn biết mình không phải hoàn toàn sai trái, nhưng vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Phải, hắn có lỗi, nhưng Tần Niệm đâu phải kẻ vô tội! Tại sao giờ đây nàng ta lại khoác lên vẻ yếu đuối, tựa một chú thỏ non bị thương, làm như cả thiên hạ đều mắc nợ nàng? Hắn nghiến răng, uất hận tột cùng song chẳng thể thốt được lời nào.

Nhưng hắn, quả thực đang đau đớn, đau đến mức không nói nên lời, ngay cả hơi thở cũng cố gắng che giấu nỗi thống khổ kia.

Chẳng bao lâu sau, cứu hộ cuối cùng cũng kịp thời đến nơi.

Nhân viên y tế vội vã đưa Lâm Dương lên xe, hướng thẳng đến bệnh viện, còn đoàn người xung quanh cũng dần dần giải tán, để lại nơi đây chỉ còn sự tĩnh lặng và những tàn dư hỗn độn của hiện trường.

Tần Niệm khóc nấc một hồi, rồi dần dần nín lặng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của thiếu nữ, ánh mắt nhìn xuống chiếc áo ướt đẫm của đối phương. Quả thực là một cảnh tượng hiếm thấy, không còn là diễn xuất, mà là sự bối rối thật sự, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì ngượng ngùng. Tần Niệm vội vàng nói: "Thật xin lỗi, ta đã làm dơ xiêm y của ngươi rồi, để ta đền bù cho ngươi."

Thiếu nữ kia lại là người có cá tính phóng khoáng, nghe vậy liền nhanh chóng giữ tay Tần Niệm lại, làm một vẻ mặt tinh nghịch rồi nói: "Không cần đâu, đừng vì một nam nhân mà tự làm khổ mình. Nếu ngươi nghĩ thoáng hơn, bỏ qua một thân cây thì ngươi có thể có cả một khu rừng cơ mà, cớ gì cứ phải treo cổ trên một cành cây yếu ớt như vậy? Nhất là cành cây ấy còn chẳng đứng đắn nữa chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Niệm nghe vậy, không nhịn được mà bật cười khe khẽ. Lời ví von này quả thực vô cùng chuẩn xác, miêu tả hình tượng đến từng chi tiết.

Tần Niệm mỉm cười nhìn thiếu nữ, ôn hòa nói: "Cảm tạ ngươi đã động viên, vậy chúng ta kết giao bằng hữu nhé."

Tần Hoài vẫn lặng lẽ đứng từ xa quan sát Tần Niệm. Thấy nàng muội muội cuối cùng cũng nở một nụ cười, trong lòng hắn không khỏi nhẹ nhõm đôi chút.

Sau khi thiếu nữ kia rời đi, Tần Niệm và nàng ta đã kết thành bằng hữu. Khi Tần Hoài chuẩn bị tiến lại gần Tần Niệm, thì chợt một nam nhân bước đến. Đó chính là kẻ trước đó đã tranh cãi với Lâm Dương.

Nam nhân khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm Tần Niệm, cất lời: "Tần tiểu thư, trước đây ta và cô đã nói rõ ràng, lẽ nào Tần tiểu thư định nuốt lời sao?"

Nụ cười trên môi Tần Niệm lập tức cứng lại, đôi mắt nàng ta đỏ ửng, khiến vẻ ngoài vốn yếu đuối nay càng thêm phần đáng thương.

Tần Hoài vội vàng bước tới, chắn giữa Tần Niệm và nam nhân vận áo hoa văn kia, lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Nam nhân nhíu mày, giọng nói có phần khó chịu: "Ta đang nói chuyện với Tần tiểu thư, ngươi là kẻ nào mà dám xen vào?"

Tần Hoài tức giận đến mức gân xanh nổi lên trán, nhưng chưa kịp phản ứng thì Tần Niệm đã vội vàng kéo hắn lại, khẽ lắc đầu: "Thôi, huynh, đừng nổi giận."

Tần Niệm quay sang nam nhân, mỉm cười dịu dàng: "Ngài là Bàn tiên sinh phải không? Đa tạ ngài đã ra tay tương trợ, cứu được ca ca của ta. Xin ngài cứ yên lòng, ta Tần Niệm đã nói sẽ giữ lời, tuyệt đối không nuốt lời. Chỉ là, liệu ngài có thể dời lại hôm khác chăng? Ta muốn đưa ca ca đi bôi t.h.u.ố.c trị thương."

Nam nhân gật đầu, nở một nụ cười thỏa mãn: "Được thôi, thêm một bằng hữu cũng không hề tệ hại."

Tần Niệm lấy di động ra, nhanh chóng mở ứng dụng liên lạc và đưa cho Bàn Lăng.

Sau khi rời khỏi, Tần Hoài không nhịn được hỏi: "Niệm Niệm, sao muội phải đồng ý với hắn? Trông hắn không phải là kẻ lương thiện."

Tần Niệm nhẹ nhàng giải thích: "Huynh cũng nói rồi đó, hắn không phải hạng người tốt lành gì. Nếu ta không đồng ý lúc này, ổn định hắn lại, thì làm sao chúng ta có thể bình an rời khỏi đây?"

Tần Hoài nghe xong, gật đầu, xem chừng đã thấu hiểu được nguyên do.

Nhưng vừa trả lời ca ca xong, Tần Niệm lại không khỏi nhớ lại cuộc đối thoại giữa nam nhân vận áo hoa văn và Lâm Dương lúc nãy.

Kỳ thực, khi nàng ta chấp thuận lời đề nghị của nam nhân kia, ngoài lý do đã nói, còn một căn nguyên khác. Khi đó, nàng nhận thấy Lâm Dương có vẻ hơi kiêng dè với tên nam nhân áo hoa, tựa hồ đối phương có chút thế lực. Bởi vậy, nàng không muốn dễ dàng đắc tội với hắn, và quan trọng hơn, nàng muốn thử xem liệu người này có thể có ích gì cho bản thân nàng hay không.

Cảm xúc cá nhân lúc này đối với Tần Niệm không còn là vấn đề quan trọng. Nàng không còn thiết tha với những thứ vật chất hão huyền nữa. Điều nàng cần nhất là sự ổn định và củng cố địa vị của mình. Kẻ xung quanh có thân phận thế nào cũng không quá đáng bận tâm.

Với Tần Hoài luôn kề bên, Tần Niệm cảm thấy rất nhiều việc nàng không thể tự do hành động theo ý muốn. Bởi vậy, đôi khi nàng phải tìm cách tạo ra những cơ hội không có Tần Hoài đi cùng, để tự mình thử sức.

Cùng lúc đó, Tần Niệm dẫn Tần Hoài đến bệnh viện để xử lý vết thương. Trong khi đó, Tần Vũ Niết lại bất ngờ nhận được một kiện chuyển phát nhanh khổng lồ, che phủ gần hết không gian quanh nàng.

Tần Vũ Niết nhìn chiếc hộp hàng khổng lồ ngay trước mắt, ánh mắt nàng chìm vào dòng suy tư sâu thẳm.