Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 232



Làm ơn, giúp tôi một tay!

Không gian xung quanh đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Tần Niệm nghe vậy, ánh mắt dần dần dừng lại trên người đàn ông vừa rồi nàng ta không hề để tâm đến.

Vị nam tử kia ngoại hình không quá xuất chúng, dung mạo bình thường, nhưng dáng người lại cao ráo, trường thân như ngọc, tỉ lệ thập phần hoàn mỹ. Bộ y phục mỏng manh trên người hắn dường như không thể che giấu được những đường cơ bắp rắn chắc ẩn hiện, tựa như một mãnh thú đang ẩn mình trong bóng tối, tỏa ra khí tức nguy hiểm khó lường.

Tần Niệm chỉ kịp nhìn thêm vài giây thì tiếng hét bất ngờ của Tần Hoài vang lên, kéo nàng trở về thực tại.

Không còn thời gian để suy nghĩ thêm, Tần Niệm c.ắ.n chặt răng, kiên quyết đáp:

"Được, ta đồng ý."

Người đàn ông không thèm ngoái lại, giọng nói trầm thấp ra lệnh:

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe Tần tiểu thư nói sao? Tấn công hắn, mạnh tay vào."

Ngay lập tức, mấy người thuộc hạ tiến lên, kéo Tần Hoài và Lâm Dương ra khỏi tầm tay của nhau.

Chỉ vài giây sau, tiếng rên rỉ đau đớn của Lâm Dương đã vang vọng khắp nơi.

"A ——."

Tần Niệm quay lại nhìn cảnh tượng phía sau. Lâm Dương đang bị mấy người đàn ông vây quanh, mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều nện thẳng vào người hắn ta. Cả cơ thể Lâm Dương như co rúm lại, chỉ có thể dùng tay ôm đầu, cuộn tròn thân mình, không chút khả năng phản kháng.

Tần Niệm đứng chôn chân tại chỗ, nhìn Lâm Dương bị đ.á.n.h đến mức thê t.h.ả.m không chịu nổi. Ấy vậy mà, từ sâu thẳm trong lòng nàng, một cảm giác khoái trá khôn tả lại cuộn trào dâng lên.

Nàng không ngờ rằng, nhìn kẻ từng khiến mình tổn thương rơi vào cảnh khốn cùng thế này, nàng lại cảm thấy thoải mái đến vậy.

Những chuyện tai tiếng nhục nhã của Lâm Dương, sau khi bị phanh phui, đã luôn là một mối uất hận ám ảnh trong lòng Tần Niệm. Giờ đây, cảnh tượng hắn bị dần cho một trận ra trò như mở ra một cánh cửa giải tỏa, để mọi ấm ức bấy lâu được trút sạch.

Toàn thân Tần Niệm như tỏa ra một luồng khoái cảm thầm kín, khó lòng che giấu. Ánh mắt nàng ta xoáy sâu vào Lâm Dương đầy oán hận, lòng thầm nghĩ:

"Lâm Dương, ngày trước ngươi làm nhục ta, có bao giờ ngờ sẽ có ngày hôm nay?"

Hắn từng khiến nàng ta trở thành trò cười trong giới thượng lưu, mất hết thể diện đến độ không dám ngẩng đầu. Giờ đây, lẽ nào nàng ta lại không muốn trả đũa? Không đời nào!

Nhưng khi trước, cú sốc quá lớn khiến Tần Niệm chẳng thể làm gì. Nàng ta đã nhiều lần sai người đi tìm hắn, nhưng Lâm Dương như bốc hơi khỏi thế gian, chắc hẳn trốn tránh những món nợ đáng phải trả. Ai ngờ hôm nay lại tình cờ gặp lại hắn.

Lúc đầu, Tần Niệm đã muốn nhìn hắn nếm mùi trả giá. Nhưng nàng ta biết rõ, ca ca nàng – Tần Hoài – không phải đối thủ của Lâm Dương. Và đúng như nàng ta dự đoán, dù chiếm thế thượng phong ban đầu, Tần Hoài vẫn bị Lâm Dương đ.á.n.h cho không ngóc đầu lên nổi.

Tần Niệm quay phắt lại, ánh mắt dừng trên người Tần Hoài. Nàng ta nhìn thấy khuôn mặt Tần Hoài đầy vết bầm tím, khóe miệng còn rỉ máu, không kìm được hét to:

"Ca ca!"

Nhưng Tần Hoài chỉ nhếch môi, đưa tay phẩy nhẹ với vẻ không mấy bận tâm, giọng điềm nhiên:

"Không sao đâu, chỉ là nhìn hơi t.h.ả.m thôi, chứ ta vẫn ổn mà."

Tần Niệm nghe vậy, mặt đầy lo lắng, vội rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau vết m.á.u nơi khóe miệng Tần Hoài. Nhưng có lẽ do quá căng thẳng, tay nàng ta hơi mạnh, vô tình chạm vào miệng vết thương, khiến Tần Hoài đau đến nhe răng trợn mắt, buột miệng kêu:

"Tê —— đau quá."

Ngay lúc này, Lâm Dương, kẻ vốn bị đ.á.n.h đến chỉ còn thoi thóp, bất ngờ dồn chút tàn lực, hét lớn một cách đầy căm phẫn:

"Bàn Long! Ngươi đã lật lọng! Ngươi làm vậy không sợ mất hết danh dự hay sao?"

Giọng hắn khàn đặc, cổ nổi đầy gân xanh, trông vừa đáng thương vừa dữ tợn. Nhưng đối phương, người được gọi là "Bàn Long," chỉ nhếch môi cười lạnh, giọng điệu khinh khỉnh:

"Hừ, ta lật lọng bao giờ? Ngươi không nghe thấy lời nàng nói sao? Chính Tần tiểu thư đây, vì một bữa tiệc đãi khách mà nhờ ta ra tay tương trợ. Ta chỉ đang làm đúng theo giao ước mà thôi."

Câu nói ấy như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng Lâm Dương. Hắn đỏ bừng mắt, rít qua kẽ răng, ánh nhìn đầy căm phẫn khóa chặt Tần Niệm:

"Đồ tiện tì! Ngươi dám ra tay độc ác như vậy với ta!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Niệm bình thản đối diện ánh mắt phẫn nộ của hắn, giọng điệu lạnh lùng, không chút d.a.o động:

"Tiện nhân hay không, chẳng lẽ chàng còn chưa rõ? Chàng đã nh.ụ.c m.ạ ta trước, nay nhận lại chút báo ứng thì có gì đáng oán trách? Nếu chàng không ra tay động đến huynh trưởng của ta, ta nào phải nhọc công nhờ người dạy cho chàng một bài học."

Lời vừa dứt, một âm thanh trầm đục vang lên,"Bịch.".

Không biết từ đâu, một cú đá cực mạnh trúng vào Lâm Dương, ngay sau đó là tiếng "Rắc rắc" nghe lạnh cả sống lưng.

Lâm Dương mặt mày tái mét, đau đớn kêu lên t.h.ả.m thiết:

"Á—!!."

Gà Mái Leo Núi

Tần Niệm thoáng giật mình vì tiếng hét ấy, hàng chân mày khẽ nhíu lại đầy khó chịu. Nhưng rất nhanh, nàng ta lấy lại vẻ lạnh lùng, bình thản đứng nhìn Lâm Dương nằm lăn lộn dưới đất, ôm bụng quằn quại.

Một người đứng gần đó, gương mặt lộ vẻ lúng túng, ngập ngừng quay sang hỏi Tần Niệm:

"Tần tiểu thư, có cần tiếp tục nữa không ạ?"

Xung quanh, những người chứng kiến cảnh tượng này đều không khỏi xì xào, đồng loạt lên tiếng khuyên nhủ:

"Tần tiểu thư, tuy rằng Lâm Dương trước đây đã làm tổn thương nàng, nhưng giờ y cũng đã bị dạy dỗ thê t.h.ả.m rồi, dừng lại ở đây thôi."

Một người khác vội vàng gật đầu phụ họa:

"Đúng đó, phàm là nam nhân, ai mà chẳng có chút tật xấu, trộm hoa bắt bướm cũng thường tình. Nhưng nay đ.á.n.h đến mức này, coi chừng lại gây ra án mạng."

Người khác lại sốt sắng góp lời:

"Hay là mau mau mời y sư đến. Nhìn y như vậy, chắc chắn nội tạng cũng bị tổn thương, chưa kể xương sườn có khi đã gãy vài chiếc. Tần tiểu thư, giáo huấn đã đủ rồi, khoan dung chút, tha người cũng là tha cho chính mình."

Tần Niệm nghe những lời khuyên răn xung quanh mà tức đến không thốt nên lời. Rõ ràng kẻ sai trái là Lâm Dương, vậy mà giờ đây mọi người lại làm ra vẻ như nàng mới là kẻ độc ác, quá đáng!

Hắn làm những chuyện ghê tởm đó sau lưng ta, khiến ta ăn không ngon, ngủ không yên, vậy mà giờ mọi người lại ra vẻ bênh vực hắn? Chẳng lẽ một kẻ trăng hoa đa tình như Lâm Dương còn đáng được bảo vệ hơn ta sao?

Huống hồ, đúng là huynh trưởng của ta ra tay trước nhưng cũng chỉ vì bất bình thay cho ta! Huynh ấy cũng bị thương không nhẹ, chẳng lẽ chuyện đó không ai thấy?

Tần Niệm chỉ nhờ người hỗ trợ để "đáp lễ" một chút, mà giờ lại bị biến thành kẻ không biết khoan dung độ lượng? Rốt cuộc công lý ở nơi nào?

Tần Niệm c.ắ.n chặt môi, những uất ức trong lòng như muốn nổ tung, nhưng nàng biết lúc này không thể phản ứng bộc phát. Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi sâu, ép mình phải tỉnh táo.

Không thể tranh cãi lúc này, phải giữ vững hình tượng, nàng tự nhủ.

Tần Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn lệ, ánh nhìn như một người em gái yếu đuối đang đau lòng vì huynh trưởng mình. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều có trật tự, rõ ràng:

"Thôi, dừng tay đi. Ta cũng chỉ vì thấy huynh trưởng mình bị thương, lúc đó lo lắng quá nên mới hành động bồng bột. Ta không hề có ý muốn làm gì quá đáng với chàng ta cả."

Lời Tần Niệm vừa dứt, đám đông lập tức ngừng mọi hành động. Từng người một lui ra xa, để lại Lâm Dương nằm co quắp trên nền đất, ôm bụng rên rỉ đau đớn.

Xung quanh vài người đã nhanh tay gọi người cấp cứu. Không khí trở nên ngột ngạt, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tần Niệm và Lâm Dương, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Tần Niệm chậm rãi bước tới, đứng ngay bên cạnh Lâm Dương. Trong đôi mắt nàng lúc này chất chứa cả nỗi uất ức lẫn căm phẫn, ánh nhìn như một mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào kẻ trước mặt. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng từng chữ thốt ra mang theo sự nghẹn ngào đầy cay đắng:

"Ta tận mắt thấy ả nữ nhân ca hát kia, bụng mang dạ chửa, ở trong biệt phủ của chàng, được chàng cung phụng như Hoàng hậu. Lúc đó, lòng ta đau xót lắm nhưng ta đã không làm gì quá đáng cả. Chàng trăng hoa đa tình, tai tiếng lan truyền khắp chốn, ta chỉ biết nhốt mình trong phòng, chịu đựng sự nhục nhã mà chẳng dám trách ai. Ta đã cố gắng bình tâm lại, cũng chẳng tìm chàng gây phiền phức. Nhưng chàng, ngàn lần không nên, vạn lần không nên, đã làm sai còn dám ra tay đ.á.n.h huynh trưởng ta! Đúng, huynh ấy đ.á.n.h chàng trước nhưng đó là vì bảo vệ ta. Chẳng lẽ như vậy cũng sai sao?"

Giọng Tần Niệm mỗi lúc một run rẩy nhưng ánh mắt nàng càng thêm sắc bén. Nước mắt bắt đầu chảy dài, như dòng lũ cuốn trôi mọi kìm nén bấy lâu nay.

Nàng tiếp tục, giọng nói giờ đây đầy cay đắng và bất lực:

"Ta đã từng nghĩ, yêu chàng là quyết định đúng đắn nhất đời mình. Nhưng giờ đây, ta chỉ thấy hối hận! Nếu không phải vì chàng, huynh trưởng của ta hôm nay đã không bị thương tích, ta cũng không phải gánh chịu ánh mắt chế giễu khinh thường của thế gian. Tần Niệm ta đã làm gì sai để phải chịu đựng những chuyện này?"

Cuối cùng, nàng bật khóc nức nở, sự tổn thương dồn nén bấy lâu nay vỡ òa thành tiếng hét đầy bi thương:

"Chẳng lẽ yêu chàng, đó cũng là lỗi của ta sao?"

Lời nói như xé tan bầu không khí im lặng, khiến mọi người xung quanh không khỏi lặng người. Ai nấy đều cảm thấy vừa thương xót, vừa khó xử, trong khi Lâm Dương chỉ biết câm nín, nằm đó chịu đựng ánh mắt đầy khinh miệt của đám đông.