Tần Vũ Niết không để ý đến ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người xung quanh, nàng từng bước tiến về phía bóng đen đang nằm trên đất.
Lâm Tùy, sau khi hoàn hồn từ sự việc vừa rồi, vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Vũ Niết. Nhìn thấy nàng định tiến lại gần bóng đen, Lâm Tùy theo phản xạ nắm lấy tay nàng, lo lắng nói:
"Bà chủ Tần, chớ qua đó! Nguy hiểm lắm!"
Lý Tử Hàm cũng vừa thoát khỏi cơn sốc. Nghe thấy lời của Lâm Tùy, cô lập tức gật đầu lia lịa, giọng đầy hoảng hốt:
"Đúng vậy! Nhỡ đâu hắn giả vờ thì sao? Hoặc... hoặc nhỡ hắn bất ngờ phản công nữa thì sao?!"
Tần Vũ Niết mỉm cười trấn an:
"Không sao đâu. Ta chỉ qua đó xem xét thôi. Với lại, trong tay ta vẫn còn cả đống phù lục đây mà."
Lý Tử Hàm nhìn thấy vẻ tự tin của Tần Vũ Niết thì hơi do dự. Nghĩ lại chiêu vừa rồi mà Bà chủ Tần tung ra, cô thầm nghĩ: [Người ta tài phép bất phàm đến thế, chắc không sao đâu!] Cuối cùng, cô ngậm ngùi im lặng, không nói thêm nữa.
Lâm Tùy thì vẫn chưa yên tâm. Dù cũng biết Tần Vũ Niết mạnh mẽ nhưng nghĩ đến tình huống bất ngờ vừa rồi, Lâm Tùy vẫn cảm thấy bất an. Sau một hồi cân nhắc, anh thở dài, buông tay Tần Vũ Niết ra nhưng vẫn cương quyết nói:
"Nếu vậy, để tôi đi cùng cô. Hai người hành động vẫn vững vàng hơn một mình."
Lâm Tùy lập tức tiến lên, đi trước một bước, che chắn cho Tần Vũ Niết như một tấm khiên vững vàng. Y cẩn thận quan sát bóng đen co rúm dưới đất, nhận ra đó chỉ là một hồn thể bị thương, dường như không còn đủ sức gây nguy hại. Bấy giờ, hắn mới thoáng thả lỏng, lùi lại vài bước để nhường lối.
Tần Vũ Niết chầm chậm tiến lại gần bóng đen, đứng lặng trước mặt đối phương một lát rồi từ từ khẽ ngồi xuống. Ánh mắt nàng bình thản, giọng nói ôn hòa, tựa như đang dỗ dành:
"Giờ đây, ngươi có thể nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chưa?"
Lúc này, lớp sương đen bao quanh hồn thể đã tiêu tán gần hết, để lộ gương mặt trắng bệch, cùng với mùi khét khó chịu thoảng nhẹ trong không trung, hệt như vừa bị hỏa thiêu qua một lần.
Hồn thể kia thoáng giật mình khi thấy Tần Vũ Niết bất ngờ áp sát. Thân thể hắn co rúm lại, theo bản năng muốn lùi xa thêm nữa, đôi mắt ngập tràn kinh hãi nhìn chằm chằm vào nàng.
Tần Vũ Niết vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, ánh mắt nhu hòa như đang dỗ dành một hài tử sợ hãi. Giọng nàng càng thêm mềm mại, tựa như thủ thỉ:
"Đừng sợ hãi, chỉ cần ngươi không làm việc gì dại dột, ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi. Ta chỉ muốn biết rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Ngươi nói ta lừa gạt ngươi, đúng không? Vậy thì bây giờ ta đang ở đây, ngay trước mắt ngươi. Nếu muốn tìm ra sự thật, đây chính là cơ hội để ngươi biết được chân tướng."
Tuy vẫn còn cảnh giác, ánh mắt của đối phương dần lắng dịu. Hắn không còn cuồng loạn, mất kiểm soát mà muốn tấn công như trước nữa.
Thấy vậy, Tần Vũ Niết giơ tay định giúp hắn đứng dậy. Hồn thể kia hơi co mình lại một chút nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để nàng đỡ mình ngồi dậy.
Lâm Tùy, vốn định tiến lên hỗ trợ nhưng thấy Tần Vũ Niết xử lý ổn thỏa, liền lắc đầu và đứng lùi lại: "Không sao đâu, có ta ở đây là đủ rồi."
Chẳng biết từ bao giờ, một đám quỷ hồn đã vây kín xung quanh, chứng kiến cảnh tượng này, họ không khỏi trầm trồ tán thưởng.
"Chà chà! Trước nay cứ tưởng Bà chủ Tần chỉ giỏi trù nghệ, ai ngờ lại lợi hại đến thế, nhìn kìa, chỉ một chiêu đã khiến kẻ kia kinh hãi tột độ, đúng là bản lĩnh phi thường!"
"Quả thật Bà chủ Tần có tài năng, không phải người tầm thường!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhưng mà cũng phải thôi, nếu Bà chủ Tần không có chút bản lĩnh, làm sao một nữ nhân dám độc hành đến Địa phủ buôn bán cơm hộp như vậy chứ?"
Trong khi đám quỷ hồn xung quanh xì xào bàn tán, hồn thể kia dần lấy lại lý trí, nhận ra nếu mình không khai ra sự tình, e rằng chẳng thể rời khỏi nơi này. Sau khi tự điều chỉnh tâm trạng một hồi, hắn hít một hơi thật sâu rồi mới bắt đầu kể lại:
"Ta nhận được một bức thư hồi âm, trong đó..."
Giọng hắn bỗng trở nên nghẹn ngào. Phải mất một lúc lâu điều chỉnh cảm xúc, hắn mới khó khăn mở lời:
"Nàng ta nói rằng, nàng đã tái giá và có một đứa con. Nàng còn bảo ta đừng gửi tin tức gì nữa, nếu không nàng sẽ không chịu hoá vàng mã cho ta nữa."
Hắn nghẹn lại, giọng nói chất chứa đau đớn:
"Ta không thể tin nàng ta lại tái giá nhanh chóng đến thế. Trước kia, nàng từng thề rằng nếu ta c.h.ế.t, nàng sẽ không đi bước nữa, sẽ dốc lòng nuôi dưỡng cốt nhục của chúng ta nên người. Nhưng mà... ta mới qua đời chưa đầy hai năm, nàng đã lấy chồng, sinh con rồi! Hài tử đó nay đã được một tuổi! Vừa mới c.h.ế.t, nàng đã vội vàng tái hôn, còn lo sợ con đẻ của ta sẽ làm nàng liên lụy nên đã đem nó cho người khác nuôi dưỡng mất rồi!!"
"Nàng ta từng yêu cầu ta để lại toàn bộ gia sản cho nàng, thế mà giờ đây nàng lại đối xử với ta và con cái như vậy!"
Vừa nói đến đây, cảm xúc của hắn trở nên vô cùng mãnh liệt, làn sương đen quanh người hắn lại một lần nữa dày đặc. Tần Vũ Niết nhận thấy hắn sắp mất kiểm soát, vội vàng cất cao giọng: "Ngươi chớ nên kích động!"
Tần Vũ Niết chuyển hướng chủ đề, cố gắng giúp hắn trấn tĩnh: "Vậy tại sao ngươi lại nói là ta lừa gạt ngươi?"
Hắn lấy lại lý trí, ánh mắt nhìn Tần Vũ Niết mang theo chút hổ thẹn và áy náy. Sau một lúc lâu, hắn mới cố gắng mở miệng: "Bởi vì ta không muốn thừa nhận, không muốn tin rằng tất cả những chuyện này là sự thật. Thế nên ta đã đổ hết lỗi lầm lên đầu ngươi, cho rằng ngươi đã không gửi thư giúp ta, và chính ta đã tự viết rồi thiêu đi."
Gà Mái Leo Núi
Mặc dù hắn còn nhiều điều chưa nói hết, nhưng không chỉ Tần Vũ Niết, mà ngay cả các quỷ hồn xung quanh cũng đã hiểu rõ ý tứ của hắn.
Lập tức, một hồn quỷ đứng ra bênh vực Tần Vũ Niết, lên tiếng: "Mấy chuyện gia đình của nhà ngươi, tại sao lại đổ hết lên đầu Bà chủ Tần vậy?"
Một nữ quỷ khác tiếp lời: "Đúng thế, ngươi đã c.h.ế.t rồi, thê tử ngươi tái giá cũng là lẽ thường tình. Chẳng lẽ ngươi muốn nàng ta phải thủ tiết cả đời sao? Dù nàng có hơi vội vàng nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Bà chủ Tần chứ."
"Nữ nhân kia cũng có vẻ quá nóng vội rồi, một chút là không chịu nổi cô đơn, phải dựa dẫm vào nam nhân."
"Thế nhưng, hành động của nàng ta cũng có phần quá đáng. Tái hôn thì thôi đi, sao lại đem cốt nhục cho người khác nuôi dưỡng? Chi bằng giao lại cho phụ mẫu nàng chăm sóc chẳng phải tốt hơn sao."
"Nói tóm lại, đừng có mượn cớ Bà chủ Tần làm việc thiện để gây sự! Người ta chỉ muốn an phận làm ăn, nào có phải kẻ thích gây chuyện đâu! Quả thực là không biết phân biệt phải trái."
Hiển nhiên, nam quỷ kia đã nghe rõ những lời bàn tán xung quanh. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn tỉnh táo trở lại và bắt đầu cảm thấy hối hận. Nhưng lúc đó, khi hắn vừa đọc được tin, cả đám quỷ hồn đều ngây người, không ai dám tin, ai nấy đều phẫn nộ nhưng lại chẳng biết phải làm gì. Cơn thịnh nộ đã khiến đầu óc hắn trở nên mụ mị, vậy nên mới có những hành động thiếu suy nghĩ như vừa rồi.
Tần Vũ Niết nghe những lời đàm tiếu xung quanh, nhẹ nhàng hỏi: "Giờ đây, ngươi cảm thấy phẫn nộ hơn vì thê tử phản bội lời thề, hay là vì nàng đem cốt nhục trao cho người khác nuôi dưỡng?"
Nam quỷ nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu, dường như đang chìm vào suy tư trước câu hỏi của nàng.
Tần Vũ Niết khẽ thở dài, chậm rãi cất lời: "Ngươi đã c.h.ế.t, thê tử ngươi tái giá, việc này kỳ thực không ai có thể dị nghị. Người đời chỉ có thể cảm thán nàng có phần vội vàng mà thôi. Dù sao thì, nàng cũng không vi phạm lễ nghi nghiêm trọng, chỉ là mỗi người một lựa chọn. Còn về đứa trẻ, ta có thể giúp ngươi tìm cách giải quyết hợp lý. Ngươi cứ trầm ngâm suy nghĩ, liệu có người thân nào xứng đáng để ngươi gửi gắm, ít nhất là để đảm bảo đứa trẻ không phải chịu quá nhiều cay đắng."
Nghe xong những lời ấy, hắn dần tỉnh ngộ, lâm vào trầm tư sâu sắc.
Hồi lâu sau, hắn mới khẽ mở lời: "Nếu quả thật có thể đưa đứa trẻ về lại bên mình, vậy thì giao cho dì ấy đi! Người cả đời này chưa từng có được một mụn con, luôn xem con người khác như con ruột. Mỗi năm đến Tết, dì ấy đều mang về vô số đồ chơi và quà cáp, đặc biệt yêu thương đứa bé."