Vừa dứt lời, hắn như đã hoàn toàn thấu triệt, đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt Tần Vũ Niết, đoạn điên cuồng dập đầu xuống đất. Thanh âm "phịch phịch" vang lên từng tiếng, nặng nề đến kinh hãi.
Lâm Tùy ban đầu còn tưởng hắn định giở trò nguy hiểm, vội vàng chắn ngay trước Tần Vũ Niết như một tấm khiên. Thế nhưng, thấy hắn chỉ cúi đầu, không có hành động nào khác, Lâm Tùy mới chậm rãi lùi lại, nhường chỗ cho Tần Vũ Niết.
Nàng đứng tại chỗ, kinh ngạc đến mức bất động, không ngờ hắn lại hành xử như thế. Nàng chưa kịp phản ứng thì đã thấy hắn vừa dập đầu vừa khóc ròng, nước mắt rơi lã chã. Giọng hắn run rẩy nghẹn ngào:
"Là ta sai! Ta thật sự sai rồi! Chỉ vì cơn giận mà làm ra chuyện hồ đồ... Xin ngài, xin ngài hãy tha thứ cho ta! Bà chủ Tần, ta cầu xin ngài, hãy giúp ta tìm lại con của mình! Chỉ cần ngài ra tay tương trợ, ngài bảo ta làm gì, ta đều nguyện ý làm hết!"
Bất chợt, hắn như nghĩ ra điều gì, ánh mắt chợt sáng rực, hệt như kẻ sắp c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm:
"Phải rồi! Ta có tiền! Ta vẫn còn vài vạn Minh tệ! Bà chủ Tần, toàn bộ ta đều hiến dâng cho ngài, chỉ mong ngài giúp ta tìm lại con của mình!"
Tần Vũ Niết lặng lẽ lắng nghe mọi lời van xin, không đưa ra lời hứa hẹn chắc chắn. Sau một hồi trầm tư, nàng bình tĩnh đáp:
"Chuyện này ta không dám khẳng định thành sự hay không. Ta sẽ tìm người am hiểu luật pháp hỏi thêm. Nếu bên nhận nuôi có đủ giấy tờ hợp pháp, e rằng rất khó để đòi lại đứa trẻ."
Nghe đến đây, sắc diện nam quỷ lập tức tái đi, nước mắt tuôn rơi như mưa. Giọng hắn run rẩy, đôi môi mấp máy:
"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Nếu đối phương không đối đãi tốt với nó thì sao? Nếu chúng ngược đãi thì sao?"
Tần Vũ Niết im lặng trong chốc lát, sau đó cẩn trọng đáp:
"Nếu thật sự xảy ra chuyện như ngươi lo lắng, chúng ta có thể bắt đầu tìm chứng cứ từ nhiều khía cạnh khác, tỉ như chứng minh việc nhận nuôi của họ có điểm trái luật. Nhưng việc này sẽ tốn rất nhiều thời gian và tâm sức, hơn nữa kết quả cũng chưa chắc được như nguyện."
Lời nói của Tần Vũ Niết như thắp lên ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong mắt nam quỷ. Ánh sáng yếu ớt ấy lóe lên, khiến hắn xúc động đến mức gật đầu lia lịa, giọng nói lạc đi vì vui mừng:
"Đa tạ, đa tạ ngươi, Bà chủ Tần! Chỉ cần còn một tia hy vọng cũng đã tốt hơn vạn lần. Ta không thể để nó rơi vào tay kẻ xấu, bị hành hạ, bị đối xử bạc bẽo..."
Tần Vũ Niết vốn thấu hiểu sâu sắc nỗi khổ của một hài tử bơ vơ, bởi chính nàng cũng từng lớn lên trong hoàn cảnh không cha không mẹ, phải sống nhờ vả người khác. Nàng hiểu rõ sự lạnh lẽo khi thiếu đi sự chở che, và nhận thức sâu sắc rằng một đứa trẻ không có thân nhân bảo hộ sẽ khó khăn biết bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu gia đình nhận nuôi quả thực đối đãi tốt với đứa trẻ, nàng sẵn lòng để mọi chuyện an bài. Nhưng nếu trái lại, họ đối xử bạc bẽo, nàng nhất định sẽ tìm mọi cách để đưa đứa trẻ trở về bên người thân – bên dì của nó.
Tần Vũ Niết trầm ngâm một lát rồi ôn tồn nói:
Gà Mái Leo Núi
"Nếu người nhận nuôi đối xử tử tế với đứa bé, và bản thân đứa trẻ cũng vui vẻ ở lại nơi đó, thì tốt nhất là không nên làm rối loạn thêm mọi chuyện. Có thể để dì nó thường xuyên lui tới thăm nom, xem như vậy là ổn thỏa."
Nam quỷ nghe xong, im lặng giây lát, như thể đang cân nhắc một việc hệ trọng. Cuối cùng, hắn chậm rãi gật đầu, giọng khàn khàn nhưng đầy quyết tâm:
"Được. Ta đồng ý."
Nói xong, hắn cúi gập người trước Tần Vũ Niết, biểu lộ sự ăn năn:
"Thành thật xin lỗi, Bà chủ Tần. Vì lỗi lầm của ta, ta đã suýt nữa làm tổn thương ngài, còn suýt phá hoại danh tiếng của ngài."
Hắn tiếp tục cúi mình về phía các quỷ hồn xung quanh, giọng nói chân thành và đầy hối lỗi:
"Bà chủ Tần là một lương chủ. Mọi món đồ mà ngài ấy giao phó đều được đưa đến tận tay thân nhân chân chính. Lúc nãy ta nói ngài ấy là kẻ lừa đảo, chỉ là do ta nóng giận mà hồ đồ. Ngoài ra, ta đã làm một số vị quỷ hữu bị thương nên ta nguyện ý bồi thường mỗi người một trăm Minh tệ. Tất cả là lỗi của ta. Xin chư vị đừng để sự việc này liên lụy đến Bà chủ Tần."
Hắn vừa dứt lời, xung quanh liền rộ lên những tiếng xì xào bàn tán:
"Không cần ngươi nói, chúng ta vốn đã rõ Bà chủ Tần là người thiện lương."
"Đúng vậy, Bà chủ Tần quả thực nhân từ. Đến nông nỗi này rồi mà còn chịu nghĩ cách giúp đỡ hắn ta. Chứ nếu là ta, ta đã bỏ mặc hắn từ lâu rồi!"
"Vừa nãy còn có mấy kẻ bị lời hắn làm cho lung lay ý chí. Giờ thì sao? Quả là bị vả mặt không kịp trở tay!"
"Cũng may hắn còn chút lương tri, đã tự mình đứng ra làm sáng tỏ mọi việc cho Bà chủ Tần, lại chịu bồi thường cho những quỷ hữu bị thương tổn. Dù số tiền chẳng đáng là bao, nhưng chí ít cũng thể hiện chút ý thức biết lỗi."