Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 277: Cô Ta Mới Là Kẻ Đáng Ghê Tởm Nhất



Càng nghĩ, Tần Niệm càng thấy cả người lạnh toát, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy.

Bàn Long bị bắt, đồng nghĩa với việc tất cả những công sức và sự đầu tư cô ta bỏ vào mối quan hệ này đều tan thành mây khói.

Những món quà hắn từng tặng cô – từ mỹ phẩm cao cấp đến trang sức thời thượng – giờ nghĩ lại chẳng còn chút giá trị nào. Tần Niệm đâu phải không tự mua được! Tiền tiêu vặt cô ta tích cóp bấy lâu cũng dư sức sắm những món đồ đó, chẳng cần phải dựa dẫm vào Bàn Long.

Nhưng điều khiến cô ta rùng mình nhất không phải là của cải vật chất, mà là viễn cảnh kinh hoàng nếu cô ta không nhận ra bộ mặt thật của hắn sớm hơn.

Giả sử cô ta và Bàn Long tiến xa hơn, hoặc tệ hơn, bị hắn kéo vào những phi vụ làm ăn mờ ám... Tần Niệm không dám tưởng tượng tương lai sẽ tăm tối đến mức nào.

Gà Mái Leo Núi

"Lỡ như, hắn ta dụ dỗ mình sa chân vào con đường đó..."

Chỉ cần nghĩ tới cảnh bản thân cô ta không kiềm chế được mà dấn thân vào con đường tội lỗi, Tần Niệm đã toát mồ hôi lạnh. Nếu chuyện đó xảy ra, có lẽ giờ đây cô ta cũng đang bị cảnh sát dẫn đi, không còn lối thoát nào để quay đầu.

Nhận ra điều này, Tần Niệm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô ta cảm thấy cực kỳ may mắn khi mọi chuyện chưa đi quá xa, may mắn Bàn Long chưa kịp nói gì quá rõ ràng hay lôi kéo cô ta vào mấy trò đen tối. Nếu không, dù có muốn thanh minh, cô ta cũng khó mà gột rửa được!

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Tần Niệm dứt khoát gạt bỏ cái tên Bàn Long ra khỏi đầu. "Được rồi, anh đi tù thì tôi tìm người khác. Chẳng phải chuyện gì to tát, cùng lắm là tốn chút thời gian để làm lại từ đầu."

Tần Niệm thả mình xuống giường, định tranh thủ ngủ nướng thêm chút nữa. Nhưng chưa đầy hai phút, cô ta bật dậy như lò xo, nhanh chóng đi rửa mặt, chải đầu và trang điểm kỹ càng. "Hẹn lốp dự phòng số Hai ra ngoài thôi!"

Thực tế, Tần Niệm vẫn luôn đắn đo giữa Bàn Long và anh chàng dự phòng số Hai. Nhưng vì Bàn gia quyền thế hơn, lại thêm Bàn Long theo đuổi cô ta rất nhiệt tình nên cuối cùng cô chọn hắn.

Ai ngờ Bàn Long lại "sập" nhanh đến thế! Tình hình này chỉ còn nước quay lại phương án B – lốp dự phòng số Hai, xem như một giải pháp "phòng cháy chữa cháy" khẩn cấp.

Khi vừa bước ra cửa với diện mạo hoàn hảo, rạng rỡ như một bông hoa vừa nở, Tần Niệm lại bất ngờ chạm mặt một người mà cô không muốn gặp nhất.

Tần Niệm lập tức cứng đờ, tay siết chặt chiếc túi xách hàng hiệu như muốn bóp nát nó. Gương mặt cô ta lạnh tanh nhưng trong lòng lại có chút hoảng loạn. Tần Niệm hạ giọng, giọng nói lẫn chút khó chịu và dè chừng:

"Anh đến đây làm gì?"

Đứng trước mặt Tần Niệm là Lâm Dương. Khuôn mặt hắn ta âm trầm như có thể nhỏ ra băng, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo đến rợn người.

Hắn ta nhấn từng chữ, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy hiếp:

"Tôi đến đây làm gì? Cô còn phải hỏi sao? Đương nhiên là... tìm cô để hỏi tội rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe xong lời này, Tần Niệm siết chặt quai túi trong tay, ngón tay cô ta dường như muốn đ.â.m thủng cả lớp da. Lực nắm mạnh đến mức các khớp xương bắt đầu trắng bệch. Tần Niệm trừng mắt nhìn Lâm Dương, ánh mắt đầy đề phòng, cơ thể không tự chủ lùi lại hai bước, giọng nói có chút run rẩy:

"Anh... muốn làm gì?"

Lâm Dương đứng đó, khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn hết dấu vết thâm tím sau trận đòn hôm trước. Vẻ ngoài vốn điển trai giờ đây bị che phủ bởi những vết bầm tím, đan xen giữa màu xanh và tím. Dù đã trải qua một thời gian hồi phục, phần lớn vết sưng đã giảm nhưng những dấu vết đó vẫn in hằn, như một lời nhắc nhở đối với Tần Niệm. Cô ta không khỏi lo lắng, sợ rằng hắn ta sẽ tìm cách trả thù.

Cô ta đã chọn về đây vì không muốn bị ai hỏi han quá nhiều về chuyện hôm qua. Cô biết mình đã làm quá tay và cũng sợ những người trong nhà sẽ tò mò, bới móc. Thế là cô ta quyết định lẩn tránh bằng cách quay về đây. Nhưng Tần Niệm không ngờ sáng nay lại gặp phải Lâm Dương ngay tại cửa nhà.

Lâm Dương rõ ràng nhận ra sự hoang mang trong ánh mắt Tần Niệm. Thay vì xoa dịu, hắn ta lại càng thêm làm trầm trọng tình hình. Hắn bước từng bước, chậm rãi tiến lại gần, trên khuôn mặt là nụ cười méo mó đầy vẻ dữ tợn, khiến không khí càng thêm căng thẳng. Hắn cười khẩy, nói:

"Làm gì? Cô hôm đó không phải rất tự cao sao? Hả? Chúng ta quen biết lâu như vậy, cô lại nhẫn tâm đến mức khiến tôi phải vào bệnh viện, vậy mà ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí!?"

Lời hắn nói càng lúc càng căm phẫn, khuôn mặt điển trai giờ đây bị vặn vẹo vì tức giận. Đôi mắt sắc lẹm trừng chằm chằm vào Tần Niệm, hắn nghiến răng nói từng chữ: "Người ta bảo 'Một ngày làm vợ chồng, trăm ngày nghĩa tình.' Vậy mà cô thì sao? Cô nhẫn tâm để cho người khác đ.á.n.h tôi? Chỉ mới nửa tháng thôi mà cô đã không nhịn được, vội vã dây dưa với thằng khác rồi sao?"

Tần Niệm đối diện với Lâm Dương điên cuồng đến mức gần như không kiểm soát nổi, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác vừa hoảng sợ vừa kinh hãi tột độ. Cô ta theo phản xạ lùi lại vài bước, giọng nói run rẩy: "Ngày đó... Ngày đó là vì anh động tay đ.á.n.h anh trai tôi trước, tôi chỉ muốn cứu anh tôi thôi! Mà nếu nói về sự nhẫn tâm, ai mới thực sự tuyệt tình đây? Anh suốt ngày nói yêu tôi nhưng lại là đồ một chân đạp mấy chiếc thuyền!"

Nghe đến đây, Lâm Dương như bị dẫm phải đuôi, bật dậy phẫn nộ, mắt long lên: "Tôi chỉ là phút chốc sai lầm, ai mà chẳng có lúc vấp ngã! Đàn ông cả thiên hạ đều có lúc mắc sai lầm! Nhưng còn cô? Nhà họ Tần các người, nói quay lưng là quay lưng, nói bỏ chạy là bỏ chạy! Chưa hết, trước khi đi còn không quên trở mặt c.ắ.n lại chúng tôi một miếng!"

Tần Niệm siết chặt tay, tránh né ánh mắt bừng bừng lửa giận của Lâm Dương. Cô cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như hơi thở: "Nhà tôi chỉ lấy lại những gì đáng ra phải được bồi thường thôi."

Lâm Dương bật cười sặc sụa, tiếng cười lạnh lùng chói tai, như thể vừa nghe được một trò đùa lố bịch nhất trên đời. Hắn chỉ thẳng vào mặt cô ta, gằn giọng: "Bồi thường? Hừ, đừng có nghĩ tôi không biết trò ma mãnh này! Chuyện này mà không có nhà họ Tần các người giật dây từ phía sau, sao có thể xảy ra được?"

Tần Niệm run rẩy trước cái nhìn sắc như d.a.o của hắn, chân tay bủn rủn. Nước mắt chực trào, cô ta ngước nhìn Lâm Dương, giọng nghẹn lại: "Tôi thật sự không biết chuyện này... Lúc đó tôi quá đau khổ, quá tuyệt vọng, cứ giam mình trong phòng cả tuần không ra ngoài. Đến khi tôi bước ra, ba tôi mới nói về việc bồi thường, ông chỉ muốn tôi không còn phải đau lòng vì anh nữa..."

Lâm Dương cười lạnh buốt, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai. Hắn không giấu được sự châm chọc trong giọng nói, tiếp tục khinh bỉ:

"Ha, đừng có giả vờ thâm tình làm gì. Cô đối với tôi, căn bản không có cái gọi là tình yêu như cô tự huyễn hoặc! Đối với cô, tôi chỉ là một món đồ trang sức, một công cụ để cô khoe khoang, thỏa mãn cái lòng tự tôn phù phiếm của mình! Chỉ cần tôi hết giá trị lợi dụng, cô sẽ không ngần ngại vứt bỏ tôi ngay lập tức."

Lâm Dương càng nói càng kích động, ánh mắt như muốn phun ra lửa, giọng nói đầy căm phẫn: "Cô đừng có giả vờ không biết tôi là người thế nào! Tần Vũ Niết từng cảnh báo cô về việc tôi chỉ đùa giỡn với cô ấy, cô thật sự không tin sao? Không, thực ra cô biết rõ hơn ai hết! Nhưng vì cô muốn giữ cái hình tượng người yêu hoàn hảo, cô đã đổ hết tội lỗi lên đầu Tần Vũ Niết, đúng không? Một mặt cô thỏa sức chiếm đoạt mọi thứ của cô ấy, mặt khác lại âm thầm kích động mọi người chống lại cô ấy, mặc kệ cô ấy bị ức hiếp, bị đối xử tồi tệ ra sao. Cô có hài lòng khi nhìn thấy cô ấy chịu đựng tất cả không? Trước kia tôi không thèm để ý đến những chiêu trò vặt vãnh của cô. Nhưng giờ nghĩ lại, cô chẳng phải đã dùng đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu, lợi dụng người khác, đẩy họ vào chỗ c.h.ế.t để đạt được mục đích của mình sao?"

Hắn phun ra câu cuối cùng, giọng chế giễu: "Tần Niệm, rốt cuộc cô mới là kẻ đáng ghê tởm nhất."

Nghe những lời x.úc p.hạ.m này, Tần Niệm như sắp phát điên, mặt đỏ bừng vì tức giận, hét lên chói tai: "Tôi không có! Tôi không phải là người như thế!"