Tần Niệm siết chặt chiếc điện thoại, dường như muốn bóp nát nó. Đôi mắt cô ta đỏ hoe, không phải vì tủi thân, mà vì cơn giận bốc lên khiến cả người run rẩy. Cô ta trừng mắt nhìn Lâm Dương, giọng nói run run nhưng đầy vẻ đe dọa:
"Tôi khuyên anh tốt nhất mau cút đi! Nếu không, tôi sẽ gọi người đến xử lý anh ngay lập tức!"
Thế nhưng, Lâm Dương lúc này lại bình tĩnh đến lạ thường, hoàn toàn khác hẳn vẻ cuồng loạn ban nãy. Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười khinh miệt, hừ lạnh một tiếng đầy khiêu khích:
"Sao? Bị tôi nói trúng tim đen nên nóng mặt à? Muốn gọi người tới xử lý tôi? Gọi ai? Bàn Long sao? Ha ha... Hắn bây giờ còn đang ngồi bóc lịch, lo thân còn chưa xong đấy!"
Nghe đến đây, tim Tần Niệm chợt hẫng một nhịp. Cô ta lập tức hiểu ra mọi chuyện. Thảo nào sau lần sự việc kia, tên này lại im hơi lặng tiếng suốt bấy lâu. Hóa ra, hắn sợ Bàn Long trả thù nên mới co rúm lại như vậy!
Mọi chuyện giờ đây đã rõ như ban ngày. Vừa nghe tin Bàn Long gặp rắc rối, hắn đã không kìm được mà lao đến như một con cáo đói, nhắm thẳng vào cô ta. Hắn đã âm thầm theo dõi cô ta từ lâu, nếu không thì làm sao hắn có thể nắm rõ mọi hành tung của cô?
Nhận ra điều này, Tần Niệm nhìn Lâm Dương bằng ánh mắt càng thêm căm ghét. Cô ta tự hỏi, "Tại sao trước đây mình lại mù quáng đến mức nghĩ hắn là người tốt chứ? Hồi đó, ngoài cái gia thế tương đương, bộ dạng hắn coi như ưa nhìn, lại còn tỏ vẻ chiều chuộng, chăm sóc, nên mình mới bị hắn lừa."
Nhưng khi so sánh, Lâm Dương chẳng có gì đáng để đặt cạnh Bàn Long. Gia thế hắn thua kém, mà cách cư xử cũng chẳng ra gì. Dẫu Bàn Long luôn lạnh lùng, nhưng ít ra hắn khiến cô cảm nhận được sự quyền uy và sức hút khó cưỡng. Đó là thứ Lâm Dương mãi mãi không thể có.
Nếu Bàn Long không gặp rắc rối, Tần Niệm thâm tâm luôn mong muốn khuất phục được người đàn ông đó, khiến hắn cam tâm tình nguyện chỉ thuộc về cô ta, không màng đến bất kỳ ai khác. Đáng tiếc, đời không như là mơ.
Tần Niệm cố gắng hết sức để trấn tĩnh, buộc mình thoát khỏi nỗi hoảng loạn đang dâng trào. Cô biết chọc giận Lâm Dương lúc này chẳng mang lại chút lợi ích nào, thậm chí còn nguy hiểm hơn gấp bội. Cô rõ ràng không phải đối thủ của gã, hơn nữa xung quanh chẳng có một bóng người. Ngay cả khi cô có hét toáng lên, từ đây đến trạm bảo vệ mấy trăm mét, bảo vệ có nghe thấy cũng phải mất kha khá thời gian mới chạy đến nơi.
Cô hít một hơi thật sâu, nỗ lực tỏ ra bình tĩnh, gương mặt vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Giọng cô nhẹ nhàng, gần như thăm dò:
"Rốt cuộc anh muốn gì? Tiền sao? Tôi nhớ lần trước anh thua cược với Bàn Long trong cuộc đua xe, chắc là đang cần tiền lắm đúng không? Nếu anh cần, tôi có thể cho. Mười vạn (khoảng 350 triệu VND) được không? Tháng này tiền tiêu vặt của tôi chỉ còn lại từng đó thôi."
Vừa nói, cô vừa chậm rãi thò tay vào chiếc túi xách hàng hiệu, giả vờ như đang lấy điện thoại để chuyển khoản. Trong lòng cô đã âm thầm tính toán nước cờ tiếp theo.
Nhưng, ngay khi những lời này vừa thốt ra khỏi miệng Tần Niệm, gương mặt vốn lạnh lùng của Lâm Dương bỗng chốc sầm xuống, đen kịt như mực. Đúng là ban đầu gã có ý định đòi tiền, nhưng thái độ lạnh nhạt, ra vẻ ban phát như bố thí của Tần Niệm chẳng khác nào một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào lòng tự trọng đầy kiêu ngạo, vốn đã mong manh của gã.
Gương mặt Lâm Dương lập tức vặn vẹo đến đáng sợ. Gân xanh nổi cuồn cuộn trên trán, ánh mắt gã lóe lên tia giận dữ pha lẫn sự thù hận điên cuồng. Gã lao thẳng tới, bàn tay to lớn bóp chặt lấy chiếc cổ trắng ngần của cô, siết mạnh. Gã gằn giọng, từng chữ như tiếng rít dội thẳng vào tai Tần Niệm:
"Tần Niệm! Cô đúng là độc ác quá mức!"
Tần Niệm không thể ngờ rằng hành động và lời nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt của mình lại có thể chọc điên gã đến mức này. Trong khoảnh khắc ấy, cô hoàn toàn sững sờ, hoảng hốt, mất sạch mọi sự bình tĩnh thường ngày. Gương mặt trắng ngần thanh thoát của cô, giờ đây đỏ bừng lên vì thiếu oxy. Tần Niệm quằn quại giãy giụa, hai tay vô vọng đập mạnh lên cánh tay rắn chắc của Lâm Dương, nhưng chẳng khác nào đ.ấ.m vào bức tường đá. Hơi thở cô yếu dần, ngắt quãng, giọng nói đứt đoạn chỉ còn là những tiếng khàn đặc:
"Tôi... khụ khụ... buông... ra... đi..."
Đôi mắt Tần Niệm bắt đầu mờ đi, tròng trắng dần lấn át tròng đen. Thấy cô sắp kiệt sức, Lâm Dương giật mình ý thức được rằng nếu tiếp tục, Tần Niệm mà xảy ra chuyện gì thì gã cũng khó thoát khỏi cảnh bóc lịch cùng Bàn Long. Nghĩ đến viễn cảnh đen tối ấy, gã mới miễn cưỡng buông tay, nhưng không quên ném cho cô ánh mắt khinh miệt. Gã đẩy Tần Niệm sang một bên như vứt bỏ một món đồ vô giá trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Niệm ngã khuỵu xuống nền đất, toàn thân mềm nhũn. Hơi thở yếu ớt chưa kịp ổn định, đôi mắt cô vẫn ánh lên tia sợ hãi và căm hờn tột độ. Cô vội đưa tay ôm lấy cổ, cố gắng điều hòa hơi thở đang nghẹn lại. Tiếng ho vang lên dồn dập, từng cơn ho như muốn lôi cả phổi ra ngoài:
"Khụ... khụ khụ... khụ khụ ——"
Toàn thân cô run rẩy theo từng nhịp, mỗi hơi thở đều như đang cào xé lồng ngực, đau đến thấu tim gan.
Lâm Dương đứng yên tại chỗ, cúi nhìn Tần Niệm. Ánh mắt gã sắc lạnh như băng giá giữa mùa đông, toát ra sự tàn nhẫn và u ám khiến người khác không khỏi rùng mình. Gã cúi nhặt chiếc điện thoại của Tần Niệm lên, bấm vài thao tác nhanh gọn rồi chuyển thẳng vào tài khoản mình 10 vạn. Sau đó, gã lạnh lùng ném chiếc điện thoại trở lại, nó rơi xuống nền đất ngay trước mặt Tần Niệm.
Gà Mái Leo Núi
Giọng gã trầm thấp, sắc bén như lưỡi d.a.o cắm thẳng vào tai cô:
"Tần Niệm, đừng bao giờ mơ chọc giận tôi thêm lần nữa. Tôi nói thẳng, chuyện đó chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho cô đâu. Kể từ giờ, mỗi tháng chuyển cho tôi 10 vạn. Nếu không, đừng trách tôi biến cuộc sống của cô thành cơn ác mộng. Đừng thử thách giới hạn của tôi, bởi cô sẽ chẳng muốn biết một kẻ tay trắng như tôi có thể làm ra những gì đâu."
Tần Niệm vừa trải qua cảm giác cận kề cái c.h.ế.t nên đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Hơi thở cô nghẹn lại nơi cổ họng, lồng n.g.ự.c như bị thắt chặt vì nỗi sợ. Trong cơn hoảng loạn tột độ, cô chỉ biết cúi đầu gật nhẹ, không dám hó hé cãi lời.
Thấy Tần Niệm ngoan ngoãn chấp thuận, Lâm Dương hài lòng đội lại chiếc mũ lưỡi trai, xoay người bước đi mà không hề ngoảnh lại.
Khi bóng dáng gã khuất xa hẳn, nỗi sợ bị kìm nén bấy lâu mới ào ạt trào ra. Cô vỡ òa trong nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, đôi vai run rẩy không ngừng. Vừa rồi cô đã thực sự nghĩ mình sẽ c.h.ế.t. Chưa bao giờ trong đời cô cảm nhận được cái lạnh lẽo và sự hung hãn của tử thần gần đến thế. Tần Niệm không thể ngờ rằng Lâm Dương, chỉ mới biến mất hơn một tháng, lại trở nên đáng sợ đến mức này.
Cô không hề nghi ngờ gì, vừa rồi gã thực sự muốn đoạt mạng cô. Còn lý do vì sao gã buông tha, cô không biết, cũng chẳng muốn biết. Bởi đối diện với ánh mắt đầy giận dữ và lạnh lẽo kia, cô hiểu rõ một điều: Lâm Dương giờ đây không còn là người mà cô từng quen biết. Điều duy nhất ám ảnh Tần Niệm là cảm giác cổ họng bị siết chặt, không thở nổi, một sự tuyệt vọng khiến cô run rẩy toàn thân. Mỗi khi nghĩ lại, nỗi sợ hãi ấy như một cơn ác mộng, cứ bủa vây không dứt, khiến cô bất giác rùng mình.
Không dám nán lại nơi nguy hiểm này thêm phút nào, Tần Niệm nhanh chóng lái xe về nhà. Trước khi vào Tần gia, cô cẩn thận lấy một chiếc khăn lụa mỏng quấn quanh cổ, che đi những vết hằn đỏ tím đáng sợ, cố giữ vẻ ngoài bình thản nhất có thể. Khi mẹ cô hỏi han, Tần Niệm chỉ trả lời khẽ, giọng khàn đặc: "Con bị cảm, cổ họng hơi đau, không muốn nói chuyện nhiều." Nghe vậy, bà Tần lo lắng vội vàng gọi nhà bếp chuẩn bị các món hầm bổ dưỡng, mong con gái sớm khỏe lại.
Khi Tần Vũ Niết xác định được thế lực chống lưng thực sự đứng sau nhà họ Bàn, cô lập tức triển khai kế hoạch giám sát ngầm, giao nhiệm vụ cho người bí mật bám sát đối phương.
Cô tin rằng: "Lưới trời lồng lộng, tội ác khó lòng che đậy." Chỉ cần tìm được chứng cứ, kẻ đó sẽ không thể nào thoát tội.
Kể từ ngày bắt đầu giám sát, cô liên tục thu thập được vô số bằng chứng mới, mỗi ngày lại bóc trần thêm một bí mật ghê gớm. Và rồi, khi Tần Vũ Niết phát hiện vị quan lớn mang danh Lý cục trưởng này không chỉ sở hữu hàng trăm căn hộ, mà còn biến một căn phòng thành nơi cất giữ tiền mặt khổng lồ, mọi chuyện bắt đầu vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Đỉnh điểm là khi ông ta lặng lẽ đưa vợ con ra nước ngoài, lộ rõ dấu hiệu dọn đường cho kế hoạch bỏ trốn. Tần Vũ Niết lập tức nộp toàn bộ chứng cứ cho Lưu Gia Vinh, đồng thời nhấn mạnh về động thái đưa người thân ra nước ngoài đầy đáng ngờ của Lý cục trưởng.
Chưa đầy một tuần sau, bản tin buổi sáng đã đưa tin Lý cục trưởng bị khởi tố và bắt giam. Những con số và hành vi sai trái của ông ta được công bố đã khiến dư luận chấn động.
Ngay sau đó, điện thoại của Tần Vũ Niết reo lên. Đầu dây bên kia là Lưu đội trưởng, giọng đầy cảm kích:
"Cô Tần, hành động kịp thời của cô đã giúp vụ án này tiến triển vượt bậc. Tôi đã đưa những đóng góp của cô vào hồ sơ vụ án và trình báo lãnh đạo cấp trên. Chúc mừng nhé, cô sắp nhận được bằng khen hạng nhất đấy!"
Tần Vũ Niết cúp máy, khẽ nhếch môi cười. Cô không quan tâm đến bằng khen hay công trạng, điều quan trọng là đám sâu mọt đã bị lôi ra ánh sáng.