Sau khi nắm rõ mấu chốt giữa hai người, Mạnh Bà cũng không nhắc thêm điều gì khác mà chỉ tập trung vào bữa cơm.
Cơm nước xong xuôi, nàng ngồi nghe Tần Vũ Niết kể về chuyến công tác lần này, từ đầu đến cuối không bỏ sót chi tiết nào. Mãi đến gần rạng sáng, Mạnh Bà mới rời khỏi nhà Tần Vũ Niết.
Ra khỏi cửa, Mạnh Bà liền lấy điện thoại ra và đúng như dự đoán, trên màn hình hiện lên một loạt tin nhắn dồn dập.
Phạm Vô Cữu đã kéo nàng vào nhóm chat từ lúc nào không hay, cả đám đang nhao nhao hỏi thăm tình hình.
Mạnh Bà với phong thái điềm tĩnh thường thấy, chỉ nhắn gọn:
"Đợi đấy."
Tạ Tất An:
"Thế là thành rồi hả?"
Phạm Vô Cữu:
"Cái gì mà 'Đợi đấy' chứ? Nói rõ ràng ra! Rốt cuộc cô đã làm gì mà Tần cô nương lại chịu gật đầu?"
Mã Diện:
"Quả nhiên chỉ có Mạnh Bà là đẳng cấp! Vừa ra tay là đâu vào đấy ngay!"
Mạnh Bà không thèm đáp lại thêm, để cả đám tự đoán già đoán non.
Sáng hôm sau, khi Thôi Phán Quan đang duyệt Sổ Sinh Tử, gương mặt nghiêm nghị của ông thoáng hiện lên nét kinh hoàng tột độ, như thể vừa chứng kiến thế giới sụp đổ.
Trên trang sổ ghi rõ rành rành:
Tần Vũ Niết, dưới sự theo đuổi không ngừng của Lý Sáng, cuối cùng đã động lòng. Hai người sống hạnh phúc bên nhau, có một trai một gái, hưởng thọ dài lâu và qua đời trong yên bình tại nhà.
Thôi Phán Quan nhìn chằm chằm vào trang sổ, lẩm bẩm trong đầu:
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?!"
Thoạt nhìn thì đây đã là một kết thúc quá đẹp. Nhưng trọng điểm là ở đây!
Sau tên Lý Sáng, bỗng dưng lòi ra thêm hai chữ kỳ lạ: "Còn tiếp."
Thôi Phán Quan há hốc mồm nhìn chằm chằm. Trái tim ông như bị bóp nghẹt, dâng lên một cơn dự cảm cực kỳ chẳng lành. Ông cố gắng giữ bình tĩnh, kiểm tra lại phần ghi chép của Tần Vũ Niết. Nhưng kết quả còn đáng ngạc nhiên hơn: phần của cô ấy cũng chỉ viết đến đoạn "có một trai một gái, sống thọ và c.h.ế.t tại nhà" rồi lại thêm..."còn tiếp."
Thôi Phán Quan không thể ngồi yên thêm nữa. Tay run run ôm Sổ Sinh Tử, ông chạy thẳng đến gặp Diêm Vương để báo cáo.
Sau này, Thôi Phán Quan mới vỡ lẽ nguyên nhân phía sau câu chuyện kỳ quái ấy. Hóa ra, chỉ hai ngày sau khi Mạnh Bà rời khỏi nhà Tần Vũ Niết, Mạnh Bà đã tự tay phát động một "Chiến dịch mai mối" với quy mô chưa từng có trong lịch sử tam giới!
Mạnh Bà không chỉ giới thiệu một, mà tận mười mấy người đến để xem mắt với Tần Vũ Niết. Mỗi ngày một người, lịch hẹn kín đến tận nửa tháng sau!
Danh sách những đối tượng mà Mạnh Bà giới thiệu đều là những "cực phẩm" hàng đầu trong tam giới, bao gồm (nhưng không giới hạn):
Tiên quan Du Lễ, phụ trách gieo trồng tiên thảo, người vừa tài năng lại điển trai.
Bạch Đậu, Tam Vương Tử Đông Hải, sở hữu vẻ ngoài thanh lãnh như ngọc và khí chất cao quý khó chạm tới.
Thất Uyên, Nhị Hoàng Tử Tây Hải, người mang sức mạnh bí ẩn của biển cả, vừa cuốn hút vừa nguy hiểm.
Cửu Vĩ, Thanh Khâu Hồ Vương chi tử, cử chỉ phong nhã, ánh mắt ma mị đủ để khiến bất kỳ ai say đắm.
Hỏa Viêm, Yêu Vương chi tử, vẻ đẹp rực rỡ như ngọn lửa thiêu đốt, đi kèm sự nguy hiểm khó lường.
Tất cả đều là những đại soái ca thuộc hàng "cực phẩm" đủ sức khiến tam giới phải chao đảo.
Trong khi đó, Thôi Phán Quan đang đứng trước Diêm Vương, tay ôm Sổ Sinh Tử, vẻ mặt đầy u sầu. Hai hàng lông mày của ông nhíu chặt, giống như chúng chưa từng biết đến khái niệm "thư giãn."
Ông nghiêm giọng báo cáo:
"Diêm Vương gia, Sổ Sinh Tử lần này xảy ra vấn đề lớn! Không chỉ Lý Sáng xuất hiện hai chữ "còn tiếp." mà ngay cả phần của Tần cô nương cũng như vậy. Tôi lo lắng việc này sẽ gây ảnh hưởng xấu..."
Diêm Vương ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt bình thản, như đã hiểu rõ cội nguồn sự việc. Ngài trầm giọng đáp:
"Không cần lo lắng. Sổ Sinh Tử không có vấn đề gì cả. Cứ để chuyện này qua một bên đi."
Thôi Phán Quan ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại:
"Ngài chắc chứ? Không phải vấn đề thật sao?"
Diêm Vương chỉ khẽ gật đầu, giọng nói đầy chắc chắn:
"Ừ, không cần quan tâm."
Thấy thái độ điềm tĩnh của Diêm Vương gia, Thôi Phán Quan đành miễn cưỡng gác lại nỗi lo lắng trong lòng, không dám truy hỏi thêm.
Sáng hôm sau, khi Tần Vũ Niết chuẩn bị lên đường xuống địa phủ, cô nghe thấy một loạt tiếng động ồn ào vọng đến từ ngoài phòng.
Tò mò, cô mở cửa nhìn ra. Trước cửa là mấy người lạ mặt cùng một vài người quen trong thôn.
Họ đang xì xào bàn tán, giọng nói không giấu nổi sự ngạc nhiên:
"Đây chẳng phải Tôn Chủ Nhiệm sao? Ông ấy tìm Tần Vũ Niết làm gì thế nhỉ?"
"Không rõ, Tôn Chủ Nhiệm đích thân đến đây, chắc là có chuyện quan trọng lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Có khi Tần Vũ Niết lại gây ra chuyện gì rồi?"
"Chắc không đâu. Nếu có chuyện thì đâu đến lượt Chủ Nhiệm phải tự mình ra mặt. Có lẽ chỉ là có việc cần gặp cô ấy thôi."
"Nhưng Tần Vũ Niết về đây lâu rồi, chẳng mấy khi thấy giao thiệp với ai. Chắc không có chuyện gì to tát đâu."
Giữa đám đông, Vương Dương—người đàn ông dáng người cao lớn, có vẻ quyền thế—vừa nhìn thấy Tần Vũ Niết liền nở một nụ cười tươi rói. Anh ta nhiệt tình tiến lên:
"Tần tiểu thư, hóa ra cô ở nhà!"
Sau đó, Vương Dương quay sang người đàn ông có phong thái nghiêm nghị bên cạnh, dõng dạc giới thiệu:
"Đây là Tần Vũ Niết, Tần tiểu thư. Tần tiểu thư, đây chính là Tôn Chủ Nhiệm của chúng ta, người đại diện của chính quyền huyện."
Tôn Chủ Nhiệm mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
"À, đây chính là Tần tiểu thư mà tôi đã nghe danh nhiều. Trước đây gặp gỡ anh trai cô, tôi từng vô tình nhìn thấy cô từ xa. Hôm nay mới có dịp diện kiến. Cô quả thật là người có khí chất nổi bật, nhan sắc khó quên, ai đã gặp một lần là khắc ghi trong lòng!"
Nghe Tôn Chủ Nhiệm khéo léo nhắc đến Tần Hạo, Tần Vũ Niết chợt nhớ lại lời Vương thím và mọi người đã bàn tán trước đó. Cô ngầm đoán ra mục đích chuyến viếng thăm—chắc chắn là vì chuyện công viên trò chơi. Cô nở nụ cười tươi, lịch sự đáp:
"Tôn Chủ Nhiệm, ông khỏe chứ."
Sau đó, cô liếc nhìn cả đoàn, giả vờ ngạc nhiên hỏi:
"Không biết các vị tìm tôi có chuyện gì?"
Vương Dương nhìn Tôn Chủ Nhiệm lấy ý kiến, sau đó mới cất lời:
"Chúng tôi có việc riêng cần trao đổi với Tần tiểu thư. Liệu chúng tôi có thể vào trong nói chuyện được không?"
Tần Vũ Niết làm ra vẻ chợt tỉnh, vội tránh sang một bên nhường đường:
"Được, mời các vị vào trong."
Cô rót trà mời mọi người, đặt lên bàn, cười nhẹ:
"Mời các vị dùng trà."
Tôn Chủ Nhiệm cười xòa:
"Tần tiểu thư, cô không cần khách sáo. Chúng tôi chỉ muốn trao đổi vài chuyện, xong việc sẽ đi ngay."
Tần Vũ Niết ngồi xuống ghế, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào Tôn Chủ Nhiệm:
"Vậy ông cứ nói thẳng vào vấn đề đi."
Gà Mái Leo Núi
Tôn Chủ Nhiệm vội vàng xua tay, cười:
"Không cần căng thẳng thế. Chúng tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút, dạo gần đây anh trai cô có bận rộn gì không? Cô biết đấy, cậu ấy đang phụ trách công viên trò chơi, nhưng dự án đã đình trệ một thời gian, nghe nói công nhân còn chưa nhận được lương. Không biết có chuyện gì xảy ra..."
Dù Tôn Chủ Nhiệm nói lấp lửng nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, khiến Tần Vũ Niết cảm thấy bất an.
Tần Vũ Niết khẽ cau mày, có phần khó xử:
"Thực ra, Tôn Chủ Nhiệm, mối quan hệ giữa tôi và Tần gia không được tốt đẹp. Nếu không, tôi đã chẳng trở về thôn một mình. Thật lòng mà nói, tôi đã lâu không liên lạc với anh ta, cho nên... tôi hoàn toàn không rõ về chuyện của anh ấy. Xin lỗi, tôi không giúp gì được."
Tôn Chủ Nhiệm vẫn chưa hoàn toàn tin, vẻ mặt hoài nghi:
"Nhưng trước đây anh trai cô đã nói với chúng tôi rằng, dự án công viên trò chơi này là vì cô mà cậu ấy cố gắng thực hiện, có phải vậy không?"
Tần Vũ Niết lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
"Thực sự, tôi không hề biết gì về việc này. Thậm chí công viên trò chơi, tôi cũng chỉ mới nghe tin gần đây thôi."
Tôn Chủ Nhiệm không chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục khéo léo:
"Vậy cô có thể gọi thử cho cậu ấy không? Biết đâu cậu ấy sẽ trả lời cô."
Tần Vũ Niết thở dài, đáp khẽ:
"Xin lỗi, tôi không có số điện thoại của anh ấy."
Thấy Tần Vũ Niết vẫn nhất quyết không hợp tác, sắc mặt Tôn Chủ Nhiệm bắt đầu thay đổi, không còn vẻ hòa nhã như ban đầu. Giọng điệu của ông ta trở nên nghiêm nghị hơn:
"Tần tiểu thư, tôi hy vọng cô hiểu rõ rằng dự án công viên trò chơi này liên quan đến sự phát triển kinh tế của huyện chúng tôi, đồng thời cũng ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của cô. Nếu cô có thể liên lạc với anh trai, xin đừng cố tình giấu giếm."
Tần Vũ Niết cảm thấy bất đắc dĩ. Không phải cô không muốn giúp, mà là cô thực sự không hề hay biết gì! Từ lần Tần Hạo rời đi, cô đã xóa hết mọi phương thức liên lạc với anh ta, đồng thời hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với Tần gia. Cô chợt nhớ lại, lần trước vô tình nghe Tần Niệm lướt qua về một chuyện, nhưng lúc đó cô không ngờ nó lại trở thành sự thật.
Vương Dương đã hết kiên nhẫn, thúc giục:
"Tần tiểu thư, cô nên cố gắng giúp đỡ. Bất kể bằng cách nào, chỉ cần liên lạc được với cậu ấy là được."
Tần Vũ Niết thở dài:
"Không phải tôi không muốn giúp, mà là tôi thật sự không có bất cứ cách nào để liên lạc với anh ta."
Đúng lúc họ đang tiếp tục ép Tần Vũ Niết, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng động lớn.
"Tần Vũ Niết! Cô làm cái gì mà tụ tập cả đám ở đây thế? Mới vừa có mấy cán bộ đến, sao lại có thêm người nữa rồi?"