Một người tò mò quan sát bên ngoài, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, lên tiếng:
"Lại thêm một chiếc xe nữa! Hôm nay là ngày gì mà người đến đông vậy? Tính cả trước lẫn sau cũng phải ba ba, bốn chiếc xe rồi đấy!"
"Chiếc xe phía sau, trông quen quen. Chẳng lẽ là... cảnh sát? Hay Vũ Niết gây ra chuyện gì rồi? Mà nghĩ lại thấy vô lý. Con bé ngoan hiền, dịu dàng thế, ngày thường chẳng gây gổ với ai, sao cảnh sát lại tìm tới cửa cơ chứ?"
Nghe vậy, người bên cạnh cũng vội vàng nhướn cổ nhìn theo. Sau khi quan sát kỹ, anh ta lắc đầu, tỏ vẻ nghi hoặc:
"Cảnh sát thật sao? Anh khẳng định không? Tôi thấy chưa chắc là tìm Vũ Niết đâu, có khi họ tìm nhà ai khác trong thôn thì sao."
Họ còn đang thì thầm to nhỏ, đoán già đoán non, thì bỗng một người hét lớn:
"Nhìn xem! Họ xuống xe rồi kìa! Trong tay hình như còn cầm theo cái gì đó nữa!"
Nghe tiếng reo, cả đám vội vàng rướn người nhìn cho rõ. Ở khoảng cách xa, họ thấy một người mặc cảnh phục màu đen, dáng vẻ nghiêm cẩn bước xuống từ chiếc xe.
Người đó chậm rãi nhưng dứt khoát mở cửa sau, rồi cẩn thận lấy ra một tấm biển hiệu từ bên trong. Vì khoảng cách quá xa, người dân chỉ thấy lờ mờ bóng dáng một vật hình chữ nhật được gỡ xuống từ xe. Cả đám tò mò bàn tán xôn xao. Một người không kiềm chế được, hỏi to:
"Là một cái bảng hiệu phải không? Trông có vẻ rất chính thức!"
Tin tức cảnh sát xuất hiện lan truyền khắp thôn chỉ trong nháy mắt. Những người đang bận rộn công việc cũng phải ngưng tay. Trong đầu ai nấy đều thầm hỏi: "Rốt cuộc nhà nào gây họa mà bị công an 'sờ gáy' vậy?"
Không chần chừ, mọi người đổ xô kéo nhau về phía chiếc xe, nôn nóng muốn tận mắt chứng kiến chuyện gì đang xảy ra.
Một người nhanh chân chạy đến nhà Thím Vương – người vốn có mối quan hệ thân thiết với Tần Vũ Niết – báo tin:
"Thím ơi, nghe nói cảnh sát tới tìm Tần Vũ Niết kìa! Họ đang kéo đến nhà con bé rồi. Thím có muốn qua xem không? Không biết con bé vướng phải chuyện gì nữa."
Thím Vương nghe xong giật nảy mình, mắt mở to kinh ngạc:
"Cái gì?! Cảnh sát tới tìm Vũ Niết á?"
Bà vứt phăng công việc đang làm, chân thoăn thoắt chạy theo người báo tin, vừa đi vừa hỏi dồn dập:
"Có biết chuyện gì không? Con bé Vũ Niết chỉ chuyên tâm bán cơm hộp, sao có thể dính dáng đến phạm pháp được chứ!"
Người đi cùng đáp lại, giọng pha chút hiếu kỳ:
"Tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng vậy thôi. Cứ đi xem thử là rõ ngay!"
Cả nhóm tăng tốc, hướng thẳng về nhà Tần Vũ Niết.
Chỉ trong chớp mắt, ngôi nhà nhỏ vốn yên ắng của Vũ Niết đã bị bao vây bởi một biển người. Dân thôn đứng ngồi chen chúc nhau, tạo thành ba, bốn vòng người kín mít. Tiếng bàn tán xôn xao vang lên như ong vỡ tổ, đến mức từ trong nhà cũng nghe thấy đôi ba câu loáng thoáng.
Lúc này, nhóm người đi cùng xe mới bước xuống. Dẫn đầu là vài người đàn ông mặc cảnh phục đen bóng, đội mũ nghiêm trang, đi sau là những vị mặc âu phục lịch sự. Họ trao đổi với nhau vài câu, sau đó dứt khoát tiến thẳng về phía ngôi nhà.
Tới gần đám đông, nhóm cảnh sát dừng lại. Người cảnh sát dẫn đầu, ánh mắt sắc lẹm lướt qua từng gương mặt, cuối cùng dừng lại ở một bác lớn tuổi đứng gần nhất. Anh ta lịch sự cúi đầu chào, giọng điệu nghiêm túc:
Gà Mái Leo Núi
"Chào bác, xin hỏi đây có phải nhà của cô Tần Vũ Niết không ạ?"
Vị bác lớn tuổi ban đầu trố mắt nhìn, rõ ràng bất ngờ trước việc được cảnh sát hỏi thăm. Bác lắp bắp vài giây rồi gật đầu liên tục:
"Dạ... đúng rồi. Đây là nhà cô ấy."
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về nhóm cảnh sát. Họ nhận ra những người mặc vest đi cùng—đó là các lãnh đạo từ trấn trên, thậm chí có người còn nhận ra cán bộ cấp huyện. Không khí vốn đã náo nhiệt giờ lại càng trở nên căng thẳng và trầm mặc hơn.
Vị bác không khỏi lo lắng, thầm nghĩ: "Tần Vũ Niết, con bé này, rốt cuộc đã làm chuyện gì mà kéo đến cả đoàn cảnh sát và lãnh đạo cấp trên thế này?"
Sự lo lắng lộ rõ trên mặt bác. Sau một hồi cân nhắc, bác không kiềm được mà hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Các đồng chí cảnh sát ơi, các anh đến tìm cô ấy có chuyện gì không? Con bé Vũ Niết này ngày thường ngoan ngoãn lắm, không lẽ... có chuyện gì không hay sao?"
Nghe vậy, một thím khác cũng sốt sắng tiếp lời:
"Đúng rồi, đúng rồi! Tần Vũ Niết là một cô gái tốt, hiền lành lại chăm chỉ. Cả nhà chỉ còn mỗi mình nó là niềm hy vọng. Nếu thực sự có chuyện gì, các anh nhất định phải điều tra kỹ lưỡng. Đừng để oan ức cô bé đáng thương này!"
Lúc này, Thím Vương từ xa vội vàng chạy tới, nghe những lời đồn thổi xung quanh khiến tim bà thắt lại. Bà hoảng hốt nghĩ rằng cảnh sát thật sự đến để bắt Tần Vũ Niết.
Không chút chậm trễ, Thím Vương lập tức chen thẳng lên phía trước, gương mặt đầy khẩn thiết. Bà cố gắng giải thích, bảo vệ cho Tần Vũ Niết:
"Phải đó, phải đó! Tần Vũ Niết là đứa trẻ đáng thương, khó khăn lắm mới sống sót qua những ngày tháng khổ sở. Từ nhỏ con bé đã không cha, không mẹ, sống với bà nội, rồi bà nội cũng mất sớm. Đến khi cha mẹ ruột đón về thì lại đối xử tệ bạc! Hiện giờ con bé tự mình xoay xở, làm chút việc nhỏ để sống qua ngày. Nó thật thà, đơn giản, làm sao mà gây chuyện được chứ? Nếu có gì không phải, tôi dám chắc là nó bị người ta dụ dỗ mà thôi. Các anh nhất định phải điều tra thật cẩn thận, đừng làm oan cho đứa nhỏ này!"
Những lời bênh vực chân thành ấy không chỉ khiến những người xung quanh gật gù đồng tình, mà còn đẩy không khí lên mức căng thẳng tột độ. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía nhóm cảnh sát và các lãnh đạo đi cùng, chờ đợi một câu trả lời chính thức.
Trong lúc đó, một vị lãnh đạo định lên tiếng giải thích, nhưng Đội trưởng Lý (người cảnh sát dẫn đầu) đã mỉm cười trước, khóe môi khẽ nhếch, dường như ông không nhịn được cười trước sự hiểu lầm dễ thương này của bà con. Ông nhẹ nhàng trấn an:
"Hai bác đừng lo lắng, cô Tần Vũ Niết không những không phạm bất cứ lỗi lầm gì, mà ngược lại, cô ấy còn là cánh tay đắc lực giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Thậm chí, cô ấy đã lập được công lớn đấy! Hôm nay, chúng tôi đến đây là để cảm ơn và tuyên dương cô ấy một cách trang trọng."
Nghe những lời giải thích từ vị đội trưởng cảnh sát, Vương thẩm như trút được gánh nặng, nét mặt căng thẳng ban nãy nhanh chóng giãn ra. Bà cười hiền, đáp lời:
"Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá! Tôi đã bảo mà, con bé này từ nhỏ đã ngoan ngoãn, đâu có giống đứa trẻ nào hay gây chuyện!"
Vị lãnh đạo đứng bên cạnh cũng mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng tiếp lời:
"Yên tâm đi, không chỉ không phạm lỗi, mà Tần Vũ Niết còn làm nên chuyện khiến cả địa phương chúng tôi phải tự hào. Các bác nhìn tấm bảng kia xem, chính là mang đến để vinh danh cô ấy đấy!"
Đám đông xung quanh nghe thấy lời lãnh đạo nhắc đến công lao to lớn của Tần Vũ Niết, ai nấy đều rộ lên đầy hào hứng, xôn xao.
"Trời đất ơi, chẳng phải thôn chúng ta vừa xuất hiện một nhân vật làm rạng danh cả vùng rồi à?" – Một cụ bà reo lên, ánh mắt rạng ngời niềm tự hào.
Một ông chú cười hề hề, vuốt râu mà nói:
"Tôi đã bảo mà! Con bé Vũ Niết từ nhỏ đã khôn ngoan, lanh lợi khác thường. Ai ngờ nó lại âm thầm làm được việc lớn như thế, chẳng hé răng nửa lời!"
Nghe vậy, một người nhanh nhảu chỉ tay về phía các cảnh sát:
"Lãnh đạo, các anh cảnh sát, mau vào trong đi thôi! Vũ Niết con bé đang ở nhà, mà còn có cả Tôn chủ nhiệm nữa. Mời các vị cứ tự nhiên!"
Đám đông nhanh chóng nhường đường, mở lối để đoàn lãnh đạo và cảnh sát tiến vào. Một trong số các lãnh đạo nở nụ cười hòa nhã, nhường lời:
"Đội trưởng Lý, mời anh đi trước."
Vị đội trưởng cảnh sát khiêm tốn đáp lại:
"Thị trưởng Ngô, xin mời ngài đi trước."
Thị trưởng Ngô cười lớn, nói vui vẻ:
"Cổng lớn nhà người ta đã mở sẵn thế này thì chúng ta cùng nhau vào thôi!"
Cả đoàn người bước vào trong. Theo sau họ là hai cảnh sát trang nghiêm cẩn thận khiêng một tấm bảng công trạng lớn, nhìn vô cùng uy nghiêm. Cuối cùng là một cảnh sát trẻ tuổi, tay ôm khư khư một chiếc hộp, chẳng rõ bên trong là gì.
Đột nhiên, từ đám đông có người tò mò thốt lên:
"Mọi người có ai nhìn rõ trên cái bảng hiệu kia viết gì không? Hình như là... 'Nhất đẳng công' thì phải?"
Lời vừa dứt, tiếng xì xào bàn tán càng rộn ràng hơn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tấm bảng, lòng đầy hồi hộp và mong chờ.