Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 61: Quả thực tuấn dật (2)



Tiêu Nhiếp lo lắng nhìn Tần Vũ Niết bị Tạ Tất An dẫn đi. Một người phàm sống sờ sờ như nàng, nay lại bị Diêm Vương Gia gọi thẳng vào Địa phủ, can dự vào cuộc hỗn loạn này. Dù cho có quen biết Hắc Bạch Vô Thường, trước uy nghiêm tuyệt đối của Diêm Vương, sợ rằng cũng chẳng dễ bề đối phó.

Tần Vũ Niết nhận ra ánh mắt của Tiêu Nhiếp, nháy mắt ra hiệu, ngụ ý bảo hắn cứ an tâm.

Diêm Nghe Cảnh cũng chú ý đến hành động đó, liếc Tiêu Nhiếp một cái rồi quay về Diêm Vương điện.

Diêm Vương điện.

Diêm Nghe Cảnh ngồi trên bảo tọa, Thôi Phán Quan đứng hầu bên cạnh, còn Tạ Tất An thì đứng cách đó không xa, gần chỗ Tần Vũ Niết.

Cả đại điện lặng im, ánh sáng xanh nhạt huyễn hoặc mờ ảo. Dù không ai lên tiếng nhưng không khí vẫn ngột ngạt đến nghẹt thở, khiến vạn quỷ hồn không dám thở mạnh.

Tần Vũ Niết không ngờ rằng, kiếp trước nàng c.h.ế.t yểu, chưa kịp đến chính điện này thì đã hồn siêu phách lạc. Nào ngờ, hôm nay lại có cơ hội được diện kiến.

Nàng liếc qua Diêm Nghe Cảnh, người ngồi trên ngai vàng, cảm nhận được khí thế uy áp kinh người của Diêm Vương Gia. Hình tượng về vị Diêm Vương trong truyền thuyết giờ đây đã hoàn toàn bị thay thế bởi hình ảnh uy nghiêm chân thực của người trước mắt.

Dù vậy, thứ ánh sáng kỳ dị huyễn hoặc trong chính điện khiến nàng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo rợn người.

Quả thật, nơi này có chút đáng sợ.

Dù vậy, cách bài trí của Diêm Vương điện lại rất hiện đại.

Diêm Nghe Cảnh ngồi trên bảo tọa, từng hành động nhỏ của Tần Vũ Niết đều lọt vào mắt hắn. Ánh mắt hắn hơi phức tạp. Đây là lần đầu tiên, có kẻ phàm nhân dám ngắm nghía xung quanh trong Diêm Vương Điện này.

Nàng ta thực sự bình tĩnh vì tin rằng hắn sẽ không ra tay, hay chỉ là một cô gái ngây thơ, không hề thấu hiểu sự nghiêm trọng của tình huống hiện tại?

Tần Vũ Niết không rõ, nhưng nàng cảm nhận được rằng mọi hành động của mình đều bị Diêm Nghe Cảnh nhìn thấu. Dù nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt vẫn không khỏi ánh lên sự tò mò và thích thú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng mấy chốc, Diêm Nghe Cảnh khẽ cất lời, phá vỡ dòng suy nghĩ miên man trong đầu Tần Vũ Niết: "Là ai gây ra chuyện này? Tại sao tụ tập gây rối?"

Tề Tam, kẻ vừa rồi còn tự đắc khoe khoang mình có quen biết với Diêm Vương Gia, thực chất chỉ là một quỷ hồn làm việc vặt vãnh ở Địa phủ mà thôi. Thường ngày hắn chỉ gây chút phiền phức nhỏ, vì Tề Tam có một thúc thúc nắm chút quyền lực nên thường ngày vẫn nhắm mắt bỏ qua cho hắn. Nhưng nếu vị thúc thúc kia phát hiện chuyện này bị Diêm Vương Gia can thiệp, Tề Tam chắc chắn sẽ bị vứt bỏ không chút do dự.

Giờ đây, Tề Tam chẳng còn một chút kiêu ngạo nào, chỉ biết cúi gằm đầu, thân thể run rẩy: "Tiểu nhân là Tề Tam, là chủ một tiệm hương ở đường hương khói. Tiểu nhân không dám gây rối. Chúng ta chỉ là giao lưu trao đổi giữa những thương nhân mà thôi."

Tần Vũ Niết gắng gượng ổn định tâm thần, cung kính bẩm: "Khởi bẩm Diêm Vương Gia, ta là Tần Vũ Niết, người đã được ngài ân chuẩn mở một quán ăn bán cơm hộp tại Địa phủ. Hôm nay, vị Tề chưởng quỹ kia tìm đến, yêu cầu ta phải mua hương phẩm của hắn ta nếu muốn tiếp tục buôn bán. Hơn nữa, giá tiền bán ra cũng phải thống nhất theo nhà hắn. Diêm Vương Gia, ta muốn hỏi, Địa phủ chẳng phải là nơi cho phép mua bán tự do sao? Tại sao hắn ta lại ép buộc ta phải mua hàng từ hắn như vậy? Liệu hắn có đang bất chấp pháp độ, lũng đoạn thương trường cõi âm không?"

Giọng nàng đanh gọn, mang theo ý tứ chất vấn: "Ta không rõ hắn có thường xuyên làm điều thất đức này không, nhưng nếu đúng như vậy, ắt hẳn đã có vô số thương gia khác bị hãm hại. Hắn lại dám làm vậy ngay trong phạm vi cai quản của ngài, chẳng phải là khinh nhờn uy nghiêm của Người sao? Nếu chuyện này không được xử lý nghiêm, sau này còn ai tôn trọng những quy tắc do Địa phủ lập ra?"

Gà Mái Leo Núi

Cuối cùng, giọng Tần Vũ Niết tràn đầy sự giận dữ: "Hắn còn dùng cây quạt suýt nữa phá hỏng đồ ăn của ta. Ta là đầu bếp, sao có thể ngồi yên nhìn món ăn mình vất vả làm ra bị hủy hoại như thế? Vì thế, ta đã cự tuyệt yêu cầu của hắn, liền sau đó hắn sai quỷ tới quấy phá. Chiếc xe đẩy đồ ăn này ta vừa mua hôm qua, hôm nay là lần đầu tiên sử dụng, vậy mà đã bị hủy hoại tan tành."

Tạ Tất An nghe thấy lời lẽ đanh thép đầy lý lẽ của Tần Vũ Niết, cả người bỗng cứng đờ, theo bản năng ngẩng đầu lên dò xét sắc mặt của Diêm Vương Gia. Hắn không ngờ nàng lại có gan lớn đến thế, dám nói những lời như vậy ngay trước mặt Diêm Vương.

Tề Tam thì càng thêm sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán. Nữ nhân này chẳng có chút gì gọi là giang hồ đạo nghĩa!

Dù vậy, trong lòng Tề Tam lại nhen nhóm một chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Nàng ta dám nói những lời như vậy trước mặt Diêm Vương Gia, nếu tự mình muốn tìm đến cái c.h.ế.t thì đừng trách hắn vô tình!

Diêm Nghe Cảnh trầm mặc, không lên tiếng.

Diêm Nghe Cảnh im lặng hồi lâu, rồi mới ôn tồn cất lời: "Lời ngươi nói có lý. Nếu chuyện này không được xử lý nghiêm minh, sẽ khó giữ được uy tín."

Sau đó, Người quay sang Tề Tam, hỏi: "Tề Tam, ngươi có thừa nhận chuyện này là thật không?"

Tề Tam nào dám thừa nhận, vội vàng giải thích: "Không, không có, thật sự chỉ là giao lưu bàn bạc một chút thôi mà. Ta nào dám làm loạn trên địa bàn của ngài, thúc phụ ta thường xuyên răn dạy, bảo ta không được ỷ thế h.i.ế.p người. Ta luôn tuân thủ quy định của Địa phủ, không dám làm điều bậy bạ. Lần này đến tìm Tần cô nương, chỉ vì ta muốn giá cả ở Địa phủ có thể thống nhất một chút. Trong giới thương gia không thể để chuyện tranh giành giá xảy ra, dù là chuyện giữa các thương nhân với nhau, nhưng cũng liên lụy đến vô số quỷ hồn vô tội trong Địa phủ..."