Diêm Nghe Cảnh lăng không mà đứng, lạnh lùng nhìn xuống Tề Tam, giọng nói thản nhiên lại tràn đầy áp lực:
"Ngươi muốn làm gì đây?"
Uy áp cường đại từ Diêm Vương Gia lan tỏa khiến tất cả quỷ hồn xung quanh không chịu nổi mà quỳ rạp xuống đất. Thậm chí những con quỷ đi ngang qua cũng không tự chủ được mà dừng lại, cúi đầu hô lớn:
"Cung nghênh Diêm Vương Gia."
Tần Vũ Niết đứng ở một bên, sững sờ nhìn Diêm Nghe Cảnh phiêu phù trên không trung, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc.
"Khoan đã. . chẳng phải hắn đã đi rồi sao?"
Sao lại quay về nữa rồi?!
Nhưng. . Diêm Vương Gia lúc này quả thực oai phong lẫm liệt!
Mái tóc dài lòa xòa sau lưng tung bay trong gió, khí thế hùng hồn tỏa ra càng tôn lên dung mạo tuấn mỹ mang nét sắc bén của y. Dù Tần Vũ Niết không phải kiểu người dễ mê đắm nam sắc nhưng khoảnh khắc này vẫn không nhịn được mà ngẩn ngơ một chút.
Khi nàng hoàn thần trở lại, tất cả quỷ hồn xung quanh đã đồng loạt quỳ rạp xuống đất, chỉ còn mỗi bóng nàng đứng trơ trọi giữa bầy quỷ. Khung cảnh quá đỗi kỳ lạ và long trọng khiến nàng cuối cùng cũng nhận ra uy thế của Diêm Vương Gia thực sự lợi hại đến mức nào.
[Cảnh tượng long trọng bực này, e rằng nhân gian vĩnh viễn không thể chứng kiến.] Nàng thầm nhủ.
Nhìn lại xung quanh một lần nữa, Tần Vũ Niết thấy mình là người duy nhất vẫn còn đứng, lòng dâng lên cảm giác bất an. Lúc nàng còn đang do dự không biết có nên quỳ xuống hay không thì Tạ Tất An và Thôi Phán Quan cũng vừa vặn bước đến.
Gà Mái Leo Núi
Hai người họ lướt mắt qua khung cảnh hỗn độn trước mắt – bầy quỷ quỳ thành một mảnh và một mình Tần Vũ Niết thất thần đứng yên. Trong tình huống này, dù có muốn bước lên giải quyết thì cũng khó lòng tiến lên vì ánh mắt chằm chằm của vô số quỷ hồn.
Bên kia, Tề Tam run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy Diêm Nghe Cảnh vẫn lơ lửng giữa không trung, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn chật vật bò dậy, lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy:
"Diêm Vương Gia, vừa rồi tiểu nhân... chỉ là nhất thời hù dọa người. Dù Ngài không hiện thân, tiểu nhân cũng chẳng dám động chạm đến người được Ngài che chở đâu ạ. . "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nói vừa dứt, không khí yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của những con quỷ xung quanh.
Diêm Nghe Cảnh đứng đó, mái tóc dài khẽ phất phơ không tiếng động, ánh mắt hờ hững nhưng lại mang theo một luồng áp lực vô hình, nặng nề đè ép. Hắn chỉ hờ hững thốt ra hai chữ:
"Thật sao?"
Chỉ hai từ đơn giản đã khiến sắc diện Tề Tam, vốn đã như tro tàn, nay lại càng trắng bệch thêm mấy phần. Mồ hôi lạnh từng giọt lớn chảy xuống từ thái dương, hắn ấp úng:
"Phải. . phải. . Tiểu nhân. . tiểu nhân vừa rồi chỉ là. . chỉ là lỡ lời mà thôi. Phải, chỉ là lời nói bừa bãi, tuyệt đối không có ý định làm càn."
Tần Vũ Niết nhướn mày nhìn hắn. [Lỡ lời? Rõ ràng vừa rồi hắn nói lời không hề đơn giản.]
Diêm Nghe Cảnh cũng không tiếp tục để ý đến Tề Tam nữa. Ánh mắt hắn khẽ chuyển hướng sang Tần Vũ Niết – người duy nhất vẫn còn đứng giữa một đám quỷ đang quỳ rạp dưới đất. Hắn im lặng một lát rồi thu hồi tầm mắt, thanh âm lạnh nhạt vang lên:
"Tất cả những kẻ gây rối ở đây, đều mang đi xử lý."
"Thuộc hạ tuân lệnh." – Tạ Tất An và Thôi Ngọc đồng thanh đáp, lập tức triệu tập quỷ sai đến áp giải đám quỷ nháo loạn đi.
Tạ Tất An bước nhanh đến bên cạnh Tần Vũ Niết, cúi người, ghé sát tai nàng nói nhỏ:
"Đừng sợ. Đến lúc đó cứ thành thật khai báo sự việc. Chỉ cần không phải do nàng khởi xướng, Diêm Vương Gia chắc chắn sẽ không làm khó nàng."
Tần Vũ Niết theo bản năng nhìn về phía Diêm Nghe Cảnh, rồi gật đầu, "Được, đa tạ Tạ đại ca."
Nàng không hỏi vì sao Tạ Tất An lại biết tin tức này, cũng không thắc mắc vì sao Diêm Vương Gia lại xuất hiện, chỉ nghĩ rằng chắc là hắn vẫn chưa rời khỏi Diêm Vương điện, tiện thể đi ngang qua mà thôi.
Quỷ sai nhanh chóng đến, dẫn theo những quỷ khác rời đi.