Khi đặt nồi xuống, Tạ Tất An hỏi:
"Bẩm Đông Nhạc Đại Đế, ngài có quen dùng vị cay không? Nếu không, tại hạ có thể dùng nồi uyên ương này, ta vẫn chưa hề chạm đũa."
Đông Nhạc Đại Đế hào hứng đáp:
"Được, cứ thế đi."
Tần Vũ Niết khẽ gật đầu, lập tức đổi nồi trước mặt mình với nồi uyên ương của Đại Đế, thu xếp lại đâu ra đó một cách ngăn nắp.
Tạ Tất An ngồi cạnh Đông Nhạc Đại Đế, cẩn thận hướng dẫn cách ăn lẩu, từ việc nhóm lửa cho đến việc bỏ thức ăn vào nồi. Đông Nhạc Đại Đế theo dõi, học hỏi rất nhanh. Hắn nhóm lửa, thả thức ăn vào nồi, thuần thục như một người đã quen làm từ trước.
Chẳng mấy chốc, Đông Nhạc Đại Đế lấy ra một vò mỹ tửu, khẽ mỉm cười:
"Ta vừa hay có chút rượu ngon, uống kèm với lẩu chắc chắn sẽ tuyệt luân."
Ngay lập tức, tiểu đồng của hắn bước tới, rót rượu cho mọi người.
Tần Vũ Niết vừa định nhấp thử hương vị thì chợt thấy một bình sứ trắng ngọc thình lình xuất hiện trước mặt nàng. Nàng ngước mắt nhìn lên, thì ra là Diêm Nghe Cảnh.
Hắn giải thích ngắn gọn:
"Đây là rượu mơ, khá nhẹ, thích hợp để nếm thử."
Tần Vũ Niết gật đầu, tự tay rót cho mình một ly. Mùi hương thanh mát lan tỏa, khiến nàng tò mò nếm thử. Vừa nhấp một ngụm, ánh mắt nàng lập tức sáng lên:
"Rượu mơ này quả thực thơm ngon tuyệt hảo. Đa tạ Diêm Vương gia ban thưởng."
Diêm Nghe Cảnh chỉ khẽ gật đầu, xem như đã nhận lời cảm tạ.
Dù hành động của Diêm Nghe Cảnh và Tần Vũ Niết không gây chú ý quá nhiều nhưng Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu vẫn tinh ý nhận ra.
Tuy nhiên, Phạm Vô Cữu chỉ quan tâm đến việc thưởng thức đồ ăn, chẳng bận tâm suy nghĩ sâu xa. Tạ Tất An cũng không để lòng, bởi lẽ rượu của Đông Nhạc Đại Đế đúng là hơi mạnh so với Tần Vũ Niết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, Tần Vũ Niết mới chợt nhận ra một sự thật thú vị: nàng đã cùng Diêm Vương dùng bữa đến hai lần. Không chỉ vậy, Diêm Vương còn đích thân mời nàng uống rượu mơ.
Nhìn quanh bàn, người nào cũng là nhân vật không tầm thường — nào là Diêm Vương, nào là Đông Nhạc Đại Đế, nào là các quỷ sai. Nàng, một người sống bình thường, lấy đâu ra phúc phận mà được ngồi ăn chung với họ?
Cảm giác kích động khó tả dâng lên trong lòng Tần Vũ Niết. Nàng tự vấn trong lòng: "Chẳng lẽ, đây là bước khởi đầu để ta tiến sâu vào cõi Địa phủ sao?"
Dù chưa chính thức bước qua cánh cửa địa ngục nhưng nàng ít nhất cũng có chút tiếng tăm. Nàng không biết liệu có thể nhờ họ giúp tra cứu vài linh hồn không? Tuy nhiên, ý tưởng ấy bị gác lại ngay. Hôm nay vừa mời họ dùng bữa mà đã vội vàng nhờ vả, chẳng phải sẽ khiến mọi người nghĩ nàng có mục đích hay sao?
Khi còn đang chìm trong suy nghĩ, Phạm Vô Cữu ngồi gần nàng bỗng lên tiếng. Hắn vừa quạt vừa xuýt xoa vì vị cay xộc lên:
"Tê... Hô... Đây chính là Lẩu sao? Mỹ vị tuyệt luân! Tuy hơi cay nồng, nhưng càng ăn lại càng khiến người ta say mê."
Nghe vậy, Tần Vũ Niết ngẩng đầu nhìn quanh. Không chỉ Phạm Vô Cữu, mà nhiều quỷ sai khác cũng cay đến đỏ cả mặt. Một số người vốn không ăn được cay giờ bị hành đến nỗi làn da trắng bệch dần nhuốm chút sắc hồng, nhìn qua có phần bớt đáng sợ hơn.
Thật ra, Địa phủ ngày nay cũng đã hiện đại hóa. Các quỷ sai trẻ trung hơn trước, còn trang phục làm việc cũng đổi từ áo choàng đen sang âu phục thanh lịch, không còn dáng vẻ u ám đáng sợ như xưa.
Thấy cảnh tượng ấy, Tần Vũ Niết bật cười, tạm gác lại những suy nghĩ m.ô.n.g lung trong đầu. Nàng gắp một miếng sủi cảo đã chín tới, chậm rãi thưởng thức.
Hương vị quả thực không tồi. Có lẽ tâm trạng thoải mái đã khiến mọi thứ trở nên ngon hơn.
Đã rất lâu rồi Tần Vũ Niết không ăn lẩu. Gia đình nàng không mấy khi tổ chức kiểu ăn uống quây quần như thế này nên nàng cũng ít có cơ hội. Nhưng hôm nay, bữa lẩu này lại mang đến cảm giác thư thái, dễ chịu đến bất ngờ.
Không ngờ rằng, số nguyên liệu nàng mang đến đã gần như bị quét sạch. Tần Vũ Niết nhìn bàn ăn trống trơn mà cảm thấy vừa vui mừng, vừa kinh ngạc.
Khi bữa tiệc kết thúc, tiểu đồng nhanh nhẹn dọn dẹp tàn cuộc. Trong khi đó, Tạ Tất An và những người khác vì uống quá nhiều rượu đã nằm ngả nghiêng, tứ tung khắp nơi.
Tần Vũ Niết lại khác. Sau khi nhấm nháp rượu mơ, nàng cảm thấy cả cơ thể nhẹ tênh, lười biếng tựa lưng vào ghế. Chiếc bình sứ trắng tinh vẫn được nàng ôm chặt trong tay, mái tóc đen dài buông xõa hờ hững, ánh mắt nàng nhuốm vẻ mơ màng nhưng vẫn long lanh sáng ngời. Gương mặt trắng nõn phiếm chút sắc hồng, trông vừa mị hoặc quyến rũ lại vừa phảng phất nét ngây thơ.
Gà Mái Leo Núi
Diêm Nghe Cảnh đứng bên cạnh, lặng lẽ cúi đầu nhìn nàng. Sau một lúc, hắn khẽ hỏi, giọng trầm thấp nhưng mang theo chút quan tâm:
"Nàng có ổn không?"