Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 76: Hắc hắc hắc... Tám múi cơ bụng sao? Vẫn còn ngon để sờ.



Tần Vũ Niết ngồi thẳng người nhưng rồi lại đổ rạp xuống bàn, dùng một tay chống cằm miễn cưỡng giữ tư thế. Mái tóc dài hỗn loạn buông xõa hai bên, nàng lẩm bẩm:

"Hả? Sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?"

Giọng nói của nàng so với thường ngày mang thêm chút âm điệu mềm mại, khiến Diêm Nghe Cảnh khẽ nhíu mày. Hắn liếc nhìn bình sứ trong tay nàng, phát hiện nó đã trống không.

Diêm Nghe Cảnh: "..."

Cô gái này thực sự đã uống cạn cả bình rượu mơ sao?

Khi thấy rượu bị lấy đi, Tần Vũ Niết lập tức đứng bật dậy, giơ tay định giành lại:

"Sao ngươi dám cướp rượu mơ của ta? Chẳng phải ngươi đã ban tặng ta rồi sao? Mau hoàn trả lại đây!"

Nhưng tay nàng vớt hụt, cả người ngã bổ nhào vào vòng tay Diêm Nghe Cảnh.

Một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua và ngay sau đó, cơ thể mềm mại của Tần Vũ Niết đã nằm gọn trong vòng tay hắn. Theo phản xạ, Diêm Nghe Cảnh định hất nàng ra nhưng khi vừa nắm lấy cổ áo nàng để kéo, nàng đã thuận thế vòng tay qua eo hắn, ôm chặt không buông.

Ngẩng đầu lên, Tần Vũ Niết nhìn thẳng vào hắn mà cười một cách nghịch ngợm, đôi mắt ngập nước lấp lánh như ánh sao:

"Hắc hắc, đừng hòng thoát khỏi ta."

Thân thể Diêm Nghe Cảnh cứng lại. Hắn nghiến chặt hàm răng, cố nén sự luống cuống trong lòng:

"Tần Vũ Niết."

Nhưng nàng hoàn toàn không để ý. Đôi tay nhỏ nhắn của nàng bắt đầu dò xét khắp người hắn, tìm kiếm thứ gì đó. Nàng vừa vuốt ve vừa lẩm bẩm:

Gà Mái Leo Núi

"Mau trả rượu mơ lại cho ta."

Bất chợt, bàn tay nàng dừng lại trên bụng hắn, khẽ chạm vào rồi ngạc nhiên thốt lên:

"Ơ? Ngươi có cơ bắp vạm vỡ sao? Một, hai, ba... bốn... năm... Trời ơi! Tận tám khối!."

Diêm Nghe Cảnh lạnh mặt, nhanh chóng nắm lấy đôi tay đang làm loạn của nàng. Hắn thực sự muốn lập tức hất nàng ra khỏi người mình, nhưng lại sợ không kiểm soát được sức mạnh, lỡ làm nàng bị thương tổn.

Hương thơm nhẹ nhàng từ nàng, cùng sự bướng bỉnh không chịu buông tay, làm hắn không biết phải làm sao. Đây là lần đầu tiên hắn ở gần một cô gái đến vậy.

Sắc mặt nghiêm nghị của Diêm Nghe Cảnh thoáng hiện sự d.a.o động, đôi môi mím chặt, còn vành tai đã đỏ ửng như sắp rỉ máu.

"Hắc hắc hắc... Tám khối cơ bắp này chạm vào thật khoái chí."

Tần Vũ Niết ngả người về phía trước, cằm tựa lên n.g.ự.c hắn. Nụ cười của nàng đầy vẻ lấy lòng, giọng nói như van nài:

"Ta đã ban cho ngươi mỹ tửu rồi, cho ta vuốt ve thêm một chút đi thôi."

Lần này, không chỉ tai mà ngay cả khuôn mặt của Diêm Nghe Cảnh cũng nhuốm màu ráng chiều. Hắn nghiến răng, cố gắng thốt ra một từ duy nhất:

"Ngươi..."

Tần Vũ Niết ngây thơ nhìn lên, lại trêu chọc:

"Ơ? Mặt ngươi đỏ thế? Hắc hắc hắc... Ngươi trông thật tuấn mỹ nha-"

Vừa nói, nàng vừa đưa tay định chạm vào khuôn mặt hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diêm Nghe Cảnh vội vàng nắm lấy tay nàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng có chút bất lực:

"Tần Vũ Niết, nếu ngươi còn nói linh tinh, đừng trách ta không khách khí."

Nhưng đối phương dường như không để ý đến lời cảnh cáo, giọng nói càng thêm nũng nịu:

"Sao ngươi keo kiệt thế. Cho ta sờ một chút thì có làm sao đâu."

Giây tiếp theo, nàng chớp chớp mắt, tiếp tục làm bộ làm tịch:

"Thật sự không cho sờ ư? Chỉ một chút thôi mà -"

Nàng đổi chiến thuật, thử thuyết phục:

"Nếu không được sờ cơ bắp, thì cho ta sờ mặt cũng được mà -"

Diêm Nghe Cảnh chỉ biết trừng mắt nhìn nàng, giọng lạnh băng đáp:

"Không được."

Tần Vũ Niết phụng phịu bĩu môi:

"Thế thì thôi, ngươi mau trả rượu mơ lại cho ta."

Lúc này, Phạm Vô Cữu lảo đảo ngồi dậy từ dưới đất, đầu óc còn mơ màng. Nhìn hai người đang "dây dưa" trước mặt, hắn dụi mắt, vẻ mặt ngơ ngác:

"Hai người... đang làm cái gì vậy?"

Tần Vũ Niết ló cái đầu nhỏ ra từ lòng n.g.ự.c của Diêm Nghe Cảnh, mặt đỏ ửng, lí nhí nói:

"Chúng ta ư? Chúng ta đang..."

Chưa kịp giải thích, Tạ Tất An đã nhanh chóng lôi Phạm Vô Cữu ra khỏi phòng, một tay che kín mắt hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Không lễ phép. Không được nhìn, không được nghe."

Diêm Nghe Cảnh: "..."

Tần Vũ Niết nghiêng đầu, khó hiểu nhìn theo bóng dáng hai người vừa rời đi:

"Họ làm sao thế nhỉ?"

Không muốn tiếp tục đôi co, Diêm Nghe Cảnh nhăn mặt, nhét chiếc bình sứ vào tay nàng:

"Của ngươi đây."

Tần Vũ Niết cười hì hì, còn không quên nhướng mày khoe khoang:

"Sớm như vậy có phải hơn không."

Cô lầm bầm, giọng nhỏ chỉ đủ để mình nghe:

"Dù không được sờ cơ bắp, có rượu mơ cũng tạm chấp nhận được."