Ánh mắt Diêm Nghe Cảnh thoáng phức tạp khi nhìn nàng. Nhưng vừa nhận bình rượu, Tần Vũ Niết lập tức đưa lên uống một ngụm, rồi há hốc mồm:
"Ủa? Rượu đâu rồi?"
Nàng nghiêng đầu, dí sát mặt vào bình, lắc lắc vài lần nhưng bên trong vẫn không có lấy một giọt. Tần Vũ Niết lập tức rơm rớm nước mắt:
"Ôi trời ơi -"
Quay phắt sang Diêm Nghe Cảnh, nàng ôm bình rượu, vẻ mặt đáng thương như trẻ con bị mất kẹo:
"Diêm Vương gia. Ngươi nhìn xem... rượu của ta hết rồi."
Thái dương Diêm Nghe Cảnh giật giật, khóe môi mím chặt. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận rõ ràng một điều: một cô gái có thể phiền phức đến mức này.
Nhưng nhìn ánh mắt mong mỏi của nàng, hắn chỉ biết thở dài. Từ tay phải của hắn, một bình rượu mơ khác hiện ra, nhanh chóng bay đến trước mặt nàng.
Tần Vũ Niết bắt lấy bình rượu, mắt sáng rỡ như sao, nụ cười trên môi rạng ngời khiến hai má ửng hồng càng thêm xinh xắn. Nàng vừa cười vừa nói:
"Cảm ơn Diêm Vương gia. Ngài quả nhiên là một vị Diêm Vương tốt bụng nhất trên đời."
Nghe câu này, Diêm Nghe Cảnh cảm thấy đầu mình vang vọng như muốn nứt ra.
Nhìn quanh, ngoài Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu đã thối lui, Đông Nhạc Đại Đế say khướt nằm ngủ, không còn ai tỉnh táo nữa.
Diêm Nghe Cảnh hít sâu một hơi, quay sang Tần Vũ Niết. Không muốn dây dưa thêm, hắn dùng pháp thuật nâng nàng lên.
Tần Vũ Niết bị treo lơ lửng giữa không trung nhưng vẫn không yên. Nàng giống như một con tằm nhỏ, vặn vẹo không ngừng, miệng còn lầm bầm gì đó về rượu và cơ bắp.
"Ê này! Ngươi làm gì mà khiêng ta lên thế?"
"Chúng ta định đi đâu đây? Ta còn chưa kịp uống hết rượu mơ mà."
"Ngươi từ từ chút đã..."
Tần Vũ Niết còn chưa kịp nói xong, Diêm Nghe Cảnh đã không chút nể nang dùng pháp thuật bịt miệng nàng lại.
Gà Mái Leo Núi
Dọc đường, tiếng "ngô ngô ngô..." của Tần Vũ Niết cứ vang lên không ngớt, khiến Diêm Nghe Cảnh cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn dừng lại, vừa giải phong ấn miệng cho nàng, liền nghe thấy một câu:
"Thả ta xuống... Ta muốn..."
Chưa kịp hiểu rõ, Tần Vũ Niết lập tức mất đà, thân thể mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, rồi... "Ọe."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diêm Nghe Cảnh đứng bất động tại chỗ, nhìn t.h.ả.m cảnh trước mắt, không khỏi tự vấn: "Ban đầu tại sao không giao luôn nàng ta cho đám quỷ sai khác giải quyết?"
Mùi khó ngửi bốc lên khiến sắc mặt hắn đen sạm như đáy nồi. Hắn nhìn Tần Vũ Niết – người vừa phun ra tất cả, giờ lại ngã lăn ra ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra.
Không khí âm u vương vấn, một cuốn sổ nhỏ lập tức hiện ra trong tay y. Diêm Nghe Cảnh lật đến trang ghi chép về Tần Vũ Niết: Sống đến tám mươi tuổi, c.h.ế.t tại nhà.
Ánh mắt y dừng trên gương mặt đang say ngủ của nàng. Dẫu rất muốn mặc kệ nàng giữa đống hỗn độn này, y cuối cùng vẫn phải lựa chọn giữa bổn phận và yến tiệc đang dang dở.
Khẽ thở dài, Diêm Nghe Cảnh niệm pháp quyết làm sạch mọi thứ, sau đó gói trọn Tần Vũ Niết, đưa nàng hồi phủ.
Từ thuở lọt lòng, Diêm Nghe Cảnh chưa từng phải chăm sóc cho ai, chớ nói chi đến việc trông nom một kẻ say mèm.
Đưa Tần Vũ Niết về đến bên giường, y đứng lặng nhìn nàng vài giây. Cuối cùng, vì không thể chịu nổi sự bừa bộn, y vận pháp lực chỉnh lại chăn gối, cẩn thận đắp chăn cho nàng. Chỉ đến khi mọi thứ đã an ổn, y mới yên lòng rời đi.
Tần Vũ Niết tỉnh giấc, đầu nàng đau như búa bổ. Nàng ôm trán, khẽ rên:
"Tê - đau đớn quá chừng."
Ký ức mơ hồ về đêm qua dần dần tái hiện, khiến gương mặt nàng đỏ bừng như gấc. Từng hình ảnh ùa về khiến tim nàng đập loạn, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.
Thật là trời đất ơi! Rốt cuộc đêm qua ta đã làm nên tội tình gì thế này...
Nàng cố gắng lục lọi trí nhớ, và khi ký ức càng thêm rõ ràng, sắc mặt nàng càng tái đi:
Ta... ta đã cả gan 'phi lễ' lên cơ bụng của Diêm Vương gia...
Không chỉ sờ, còn đếm từng múi...
Chưa dừng lại ở đó, khi bị y ngăn cản, ta còn ngang ngược đòi tiếp tục. Không được, liền quay ra mắng y keo kiệt.
Tần Vũ Niết ôm đầu, cảm giác như cả trời đất đang quay cuồng sụp đổ:
"Rốt cuộc ai đã cho ta cái mật lớn đến thế này... Chẳng lẽ tối qua ta uống rượu mơ, mà rượu mơ lại biến thành đan d.ư.ợ.c 'tráng đảm' chăng?"
Nhớ lại việc suýt chút nữa nôn mửa lên người Diêm Nghe Cảnh, nàng chỉ muốn hôn mê ngay tại chỗ. Hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, khiến nàng không thể chịu nổi:
Đúng là như vậy. Đây nào phải rượu mơ. Đây chính là rượu 'tăng gan' thì có.
Nàng ôm gối, thở dài ngao ngán:
"Ôi trời đất... Xin chớ ai nhắc lại chuyện này nữa..."