"Sao nào? Ngươi cũng muốn cưới Diệp Lệ Chi à?"
Ngón tay ta khẽ co lại.
Không ngờ, Tiết Tụng lại cất giọng sang sảng:
"Thần cầu xin bệ hạ ban cho Diệp Lệ Chi sự tự do. Tự do hôn nhân, tự do đi lại, tự do lựa chọn. Xin bệ hạ ân chuẩn."
Nói xong, hắn cúi đầu, quỳ phục trước bậc đế vương.
Hoàng Thượng dường như bị hai chữ "tự do" chạm đến, sững sờ trong giây lát.
Sau đó, ông ấy không rõ là vui hay là giận:
"Ngươi chưa bao giờ cung kính với trẫm như vậy. Đây là tình yêu thật sự sao?"
Tiết Tụng vẫn giữ nguyên câu trả lời:
"Nàng ấy chỉ là ái đồ của thần mà thôi."
Hoàng Thượng bèn cười nhạo:
"Khi quân thì thôi đi. Ngươi còn tự lừa dối cả chính bản thân mình nữa."
Nói xong, ông ấy phất tay áo bỏ đi, để lại một câu:
"Chuẩn tấu. Thái Tử, con chọn người khác làm Thái Tử Phi đi."
Sau khi bãi triều, Thái Tử nghiến răng nghiến lợi nói:
"Chúc mừng quốc sư đại nhân."
Tiết Tụng mặt không đổi sắc:
"Đa tạ."
Sau khi tan triều, ta như thường lệ đi cùng Tiết Tụng.
Nhưng không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, cứ có cảm giác ai ai cũng đang nhìn mình.
Cuối cùng, ta bực bội buông một câu:
"Chúng ta thế này có phải không ổn lắm không?"
Tiết Tụng bèn nhìn ta với vẻ khó hiểu:
"Hả? Nhưng đường về phủ chỉ có một lối duy nhất thôi mà."
Ta phiền muộn, bản thân rốt cuộc đang rối rắm điều gì vậy chứ!
Tiết Tụng mỉm cười nhìn ta:
"Nếu ngươi thấy phiền, ta có thể chuyển ra ngoài ở..."
Hắn chưa nói hết câu, ta đã bật thốt lên:
"Không được!"
Khi ngước mắt lên, lại thấy khóe môi hắn cong lên một nụ cười trêu chọc.
Ta bực mình, xoay người bước vào quán thịt nướng:
"Ta muốn ăn thịt nướng!"
Tiết Tụng không giận, chỉ lẳng lặng đi theo.
Hắn kêu chủ quán bưng lò nướng và mấy xiên thịt sống lên.
Ta liếc mắt nhìn Tiết Tụng:
"Ngươi biết nướng sao?"
Bất kể làm gì, Tiết Tụng cũng luôn mang theo dáng vẻ nhàn nhã.
Hắn không nhanh không chậm bày từng xiên thịt ra, sau đó rắc gia vị lên.
"Biết sơ sơ."
Nhưng động tác của hắn lại chẳng giống người "biết sơ sơ" một chút nào.
Ướp thịt, lật đều các mặt, pha chế gia vị, tất cả đều vô cùng thành thạo.
Ta vô thức nhìn đến xuất thần.
Đẹp thật.
Giống như lúc hắn vung bút viết chữ, chữ viết ra chẳng khác nào rồng bay phượng múa.
Mãi đến khi Tiết Tụng đưa xiên thịt đã nướng chín tới trước mặt, ta mới hoàn hồn:
"Ngây người ra làm gì, mau ăn đi."
Ta cắn một miếng, rồi đột nhiên sững lại.
Sau đó thử cắn thêm một miếng nữa.
Rồi ta cầm lấy hũ gia vị đặc chế của hắn, ra sức ngửi.
Cuối cùng, ta nghi hoặc ngẩng đầu:
"Phu tử, ngươi có làm nghề tay trái gì không đấy?
"Ví dụ như... mở quán thịt nướng chẳng hạn?"
Khứu giác của ta trời sinh đã nhạy cảm, nhất là khi ăn uống lại càng nhạy hơn.
Sao thịt nướng của Tiết Tụng lại có hương vị giống hệt quán của Vương Nhị Cẩu ở trấn Yến Môn vậy?
Thịt có vị ngọt thanh, mềm thơm tươi ngon, ăn hoài không chán.
Tiết Tụng bật cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Sao ngươi chậm hiểu thế hả, nhóc con."
Hắn kể, năm đó ta giả chếc rời kinh, hắn vẫn luôn theo sát phía sau.
Không ít lần có kẻ nhắm vào ta, đều bị hắn âm thầm giải quyết.
Cuối cùng, hắn đi theo ta đến tận doanh trướng Huyền Cơ mới yên tâm.
Hắn nói khi đó tiền bạc cạn kiệt, nên đã mở một quán thịt nướng ở trấn Yến Môn, tiện thể sống ở đó vài năm.
Ta nheo mắt nghi ngờ:
"Ở hẳn mười năm sao?"
Lần này, Tiết Tụng hiếm có một lần cứng họng không trả lời được, cuối cùng học theo ta mà nói:
"Thì sao nào?"
Đôi tai hắn hơi ửng đỏ.
Ta thì vờ như không thấy.
Câu hỏi "Có phải ngươi thích ta không?" mắc kẹt ở trong cổ họng, mãi chẳng thể nói ra.
…
Phải công nhận, tâm lý của Thái Tử cực kỳ vững vàng.
Dù chuyện cưới ta không thành, hắn ta cũng chẳng hề buồn bã chút nào.
Lập tức chọn đích nữ nhà Thái Úy làm Thái Tử Phi.
Thậm chí còn vượt qua cả phụ hoàng mình, tự ý quyết định chuyện gả công chúa đi hòa thân với Khuyển Nhung.
Năng lực hành động phải nói là cực kỳ xuất sắc.
Hôm đoàn người đi hòa thân xuất phát, Thái Tử vẫn còn bày ra dáng vẻ huynh muội tình thâm:
"Hoàng muội Bất Ngôn yên tâm, khả hãn Khuyển Nhung đã đồng ý với cô, nhất định sẽ đối xử thật tốt với muội. Muội cứ yên tâm sinh con dưỡng cái, giữ gìn hòa bình giữa hai nước."
Ngay lúc Thái Tử đang thao thao bất tuyệt, một tia sét đột ngột giáng xuống, bổ đôi kiệu hoa làm hai.
Mọi người ai nấy đều hoảng sợ, xì xào bàn tán rằng đây là ý trời không đồng ý để công chúa đi hòa thân.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng kinh động, phất tay áo:
"Còn ngây ra làm gì?
"Mau xem xem công chúa mà trẫm yêu quý nhất có còn sống không?"
Ta: "..."
Mọi người có vẻ có những định nghĩa khác nhau về hai chữ "yêu quý"!
Nhưng không ngờ, khoảnh khắc tiếp theo, công chúa bước ra từ trong chiếc kiệu hoa đã bị tia sét bổ ra làm đôi.
Nàng ấy không hề bị thương, thậm chí dung mạo còn có phần diễm lệ hơn xưa.
Công chúa Bất Ngôn quỳ xuống giữa vạn người, tựa như một đóa sen nở rộ.
Nàng ấy mở miệng, giọng nói như chim quyên than khóc:
"Phụ hoàng an khang."
Mọi người sững sờ.
Ai ai cũng biết công chúa trời sinh câm điếc, vậy mà giờ đây lại mở miệng nói chuyện.
Có người dân đứng ngoài xem náo nhiệt lập tức kêu lên:
"Đây chính là thần tích!
"Thần nữ giáng trần!"
Có kẻ tự giác quỳ xuống, cầu xin thần nữ phù hộ.
Cũng có kẻ nghi ngờ, chất vấn Thái Tử vì sao lại muốn gả thần nữ cho Khuyển Nhung.
Ánh mắt của Hoàng Thượng mang theo vài phần hứng thú.
Thái Tử thì vừa tức vừa vội:
"Thần tích cái gì! Hoàng muội căn bản là giả câm giả điếc!"
Không ngờ công chúa Bất Ngôn lại hạ giọng:
"Hoàng huynh à, ta chưa từng nói ta vừa câm vừa điếc. Biết đâu... chỉ là ta lười nói chuyện thôi thì sao?"
Ánh mắt Thái Tử trở nên nguy hiểm:
"Hoàng muội không sợ cô vạch trần muội sao?!"
Công chúa lười biếng giơ tay lên, lập tức có cung nữ bước tới để nàng ấy vịn tay.
"Cẩn thận đấy, hoàng huynh à. Ta nhát gan lắm, nếu huynh dọa ta...
"Dân chúng chắc chắn không biết vị Thái Tử anh minh của bọn họ, năm 13 tuổi còn đái dầm, hơn nữa còn lén mang chăn ướt sang giường của ta đâu nhỉ?"
Mặt Thái Tử đỏ bừng.
Công chúa nhìn hắn ta nửa buổi, rồi đột nhiên nở một nụ cười tươi rói:
"Đùa thôi, ta không ấu trĩ đến vậy đâu."
Không ai ngờ, ngày hôm sau, gia tộc của mẫu phi công chúa đã có quan viên dâng tấu chương.
Tố cáo trong việc Nhị Hoàng Tử mưu phản, có người đứng đằng sau thúc đẩy, người đó chính là Thái Tử.
Bằng chứng vô cùng xác thục, không có kẽ hở nào để hắn ta phản bác.
Tuyết Lạc Vô Ngấn