Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi

Chương 12



Phụ vương tức đến mức hoa mắt chóng mặt, dù bị ba tên thị vệ áp chế, vẫn cố sức đá nàng ta một cước:

 

"Nghịch nữ! Lời của nam nhân, ngươi cũng tin sao!"

 

Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, cẩn thận quan sát di chiếu bảo mệnh:

 

"Nếu không mưu phản thì không thể xử tử… Tiên Hoàng quả thực đối xử với hoàng đệ rất tốt."

 

"Thái Tử, theo ý con, nên xử trí Yến Vương thế nào?"

 

Thái Tử không chút do dự nói:

 

"Lăng trì xử tử!"

 

Diệp Minh Châu ngây người trong chốc lát, gần như không dám tin vào tai mình:

 

"Thái Tử ca ca?"

 

Ngay sau đó, nàng ta đột nhiên bừng tỉnh, vừa lăn vừa bò đến bên chân Thái Tử, cầu xin tha mạng:

 

"Huynh đừng giếc phụ vương! Huynh để ông ấy đi cùng mẫu thân được không?"

 

"Ta không làm Thái Tử Phi nữa, ta sẽ đi theo bọn họ, từ nay về sau không bao giờ quay trở lại Thượng Kinh nữa, như vậy được không?"

 

Thái Tử ghét bỏ rút chân ra:

 

"Con gái của tội thần cũng dám mơ làm Thái Tử Phi sao?"

 

"Nói thẳng cho ngươi biết, mẫu phi ngươi đã chếc từ lâu rồi!"

 

Diệp Minh Châu ngồi phịch xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, rốt cuộc cũng hiểu ra mình đã bị Thái Tử lừa.

 

Đúng vào lúc phụ vương nhắm mắt chờ chếc, Hoàng Thượng lại bất ngờ tha cho ông ta một con đường sống:

 

"Giáng làm thứ dân, lưu đày tới Đông Hải, vĩnh viễn không được quay về."

 

"Diệp Minh Châu… Thôi bỏ đi, không liên lụy đến nữ quyến, tất cả lui xuống đi."

 

Lời vừa dứt, Hoàng Thượng đã đứng dậy rời đi, để lại phụ vương đứng sững người.

 

Không ai có thể hiểu được tâm tư của đế vương.

 

Có lẽ là động lòng trắc ẩn.

 

Có lẽ là muốn giữ danh tiếng nhân từ.

 

Cũng có lẽ, chỉ đơn giản là không nỡ giếc đi người huynh đệ cuối cùng của mình.

 



 

Ngày phụ vương bị lưu đày, ta đi tiễn ông ta.

 

Phụ vương thẳng thắn thừa nhận đã lừa Bạch Cẩm.

 

Thực ra chính ông ta là người đã thảm sát Dược Vương Cốc.

 

"Hồng Nhan Túy mà ta cho Thẩm Bình Sương uống, chính là loại thuốc được mua từ Dược Vương Cốc."

 

"Thật ra cũng không nhất thiết phải diệt môn, nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, càng ít người biết đến chuyện này càng tốt…"

 

Hồng Nhan Túy, không chỉ là xuân dược.

 

Mà còn khiến người uống dần dần mất đi võ công…

 

Ta dốc toàn lực, tát ông ta một cái:

 

"Cái tát này, ta thay mẫu thân ‘thưởng’ cho ông."

 

Phụ vương l.i.ế.m vệt m-áu trên khóe môi, nhỏ giọng nói:

 

"Con và Trấn Quốc Công đều nắm giữ binh quyền trong tay, nếu cộng thêm cả tàn quân của ta… ngôi vị Hoàng Đế có thể nói là lấy được dễ như trở bàn tay."

 

"Lệ Chi, con xứng đáng có được thứ tốt hơn."

 

Lời còn chưa dứt, ta nhanh chóng né sang bên cạnh.

 

Chỉ nghe thấy một tiếng "bẹp", không biết vị bá tánh phẫn nộ nào đã ném một cục phân tươi vừa mới ra lò trúng thẳng vào mặt phụ vương.

 

Ta chậm rãi lên tiếng:

 

"Còn ông, phụ vương của ta, xứng đáng nhận lấy cục phân này."

 

Trong sự kiện Yến Vương mưu phản, Thái Tử đã đạt được danh tiếng vang dội.

 

Hơn nữa, sau khi Nhị Hoàng Tử và Yến Vương lần lượt thất bại, hắn ta chính là người duy nhất có thể chạm tay vào ngôi vị Hoàng Đế.

 

Thế nên gần đây, Thái Tử đắc ý vô cùng, dáng vẻ như thể đã ngồi vững trên long ỷ.

 

Hôm đó, sau khi ta vừa huấn luyện tân binh xong, trên đường trở về phủ cùng Tiết Tụng, Thái Tử lại hớn hở xuất hiện.

 

"Lệ Chi, đây là lan hồ điệp vừa được tiến cống, muội có thích không?"

 

Tiểu Chấn Tử phía sau mồ hôi đầm đìa, cẩn thận nâng chậu hoa còn quý hơn mạng mình lên.

 

Dưới ánh mắt ra hiệu của Thái Tử, hắn liền đưa chậu hoa tới trước mặt ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta ngẩng đầu, hắt xì một cái thật to, sau đó che mũi lại:

 

"Thái Tử, thần nữ không có phúc hưởng thụ, ngài vẫn nên mang về đi."

 

Sắc mặt Thái Tử cứng đờ, để hóa giải sự lúng túng, hắn liền giơ chân đá mạnh Tiểu Chấn Tử một cái:

 

"Đồ vô dụng! Không thấy Lệ Chi muội muội không thích sao? Còn không mau lui xuống!"

 

Tiểu Trấn Tử đứng không vững, quỳ phịch xuống đất.

 

Chỉ nghe "rắc" một tiếng, chậu hoa lập tức vỡ tan.

 

Sắc mặt Tiểu Chấn Tử lập tức trắng bệch, liên tục dập đầu cầu xin tha mạng.

 

Thái Tử sa sẩm mặt mày:

 

"Tự mình đến Thận Hình Ti lĩnh…"

 

Ta nhíu mày ngắt lời hắn ta:

 

"Thái Tử, chỉ là một chậu hoa thôi mà."

 

"Coi như là ta đã nhận, có được không?"

 

Thái Tử dùng mũi giày nâng cằm Tiểu Chấn Tử lên:

 

"Xem như ngươi may mắn, Lệ Chi muội muội đã nói đỡ cho ngươi rồi đó, còn không mau cút đi!"

 

Sau đó hắn ta lại tỏ vẻ khinh thường:

 

"Chỉ là một tên thái giám mà thôi, trong nội đình muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

 

"Lệ Chi muội muội hà tất phải mềm lòng?"

 

Ta gật đầu:

 

"Ừm, hắn chỉ là tịnh thân về mặt sinh lý."

 

"Còn ngài, là tịnh thân về mặt tâm lý!"

 

Tiết Tụng ‘phụt’ một tiếng bật cười.

 

Ngay sau đó, trong ánh mắt nghi hoặc của Thái Tử, hắn nghiêm túc đáp:

 

"Thảo dân bỗng nhớ ra một câu chuyện cười mà thôi."

 

Vừa nói, hắn vừa lặng lẽ đưa tay, nhẹ nhàng nhéo cánh tay ta một cái.

 

Ta cảm thấy mình oan ức vô cùng!

 

Ta cũng đâu ngờ thật sự có người hiểu được khiếu hài hước kỳ lạ này của ta chứ!

 

Chẳng hạn như Thái Tử biểu hiện cũng rất tốt!

 

Không chỉ không nghe hiểu, mà để hòa nhập với mọi người, hắn ta còn cười theo nữa, đúng là cực kỳ ngu xuẩn!

 

Chẳng bao lâu sau, ngày Thái Tử chính thức giám quốc cũng đến.

 

Hoàng Thượng tuyên bố mình đã lực bất tòng tâm, Thái Tử có thể bắt đầu học cách xử lý chính sự.

 

Trong mắt bá quan văn võ, đây chính là dấu hiệu Thái Tử chuẩn bị đăng cơ.

 

Hoàng Thượng cười ha hả nói với Thái Tử:

 

"Theo truyền thống của triều ta, trước khi chính thức giám quốc, con có thể đưa ra một thỉnh cầu."

 

"Chỉ cần không quá đáng, trẫm nhất định sẽ đáp ứng."

 

Ta lập tức cảm thấy bất an!

 

Quả nhiên, ánh mắt Thái Tử xuyên qua đám đông, khóa chặt trên người ta!

 

Giây tiếp theo, hắn ta mở miệng:

 

"Nhi thần muốn cưới Diệp…"

 

Đúng lúc đó, giọng nói của Tiết Tụng vang lên từ bên ngoài điện:

 

"Thảo dân cũng có thỉnh cầu."

 

Ngay sau đó, Tiết Tụng bước vào, quỳ xuống một cách vô cùng dứt khoát:

 

"Thánh thượng, hôm trước ngài từng đề nghị thảo dân đảm nhận chức quốc sư."

Tuyết Lạc Vô Ngấn

 

Hoàng Thượng nheo mắt:

 

"Nhưng trẫm nhớ, lúc đó ngươi đã từ chối."

 

Tiết Tụng ngẩng đầu:

 

"Bây giờ thần lại muốn nhận lời."

 

Hoàng Thượng bật cười:

 

"Ngươi tính toán cũng hay thật, biết trẫm sẽ đồng ý ban cho ngươi một nguyện vọng đúng không?”