Công chúa lại nhìn ta:
"Không biết Diệp tướng quân có nguyện ý gia nhập trận doanh của bổn cung không?"
Ta cười lạnh, từ chối thẳng thừng:
"Không cần. Với sự quyết tuyệt của công chúa, làm gì cũng sẽ thành công. Có hay không có ta, đều như nhau cả."
Công chúa chẳng mảy may bận tâm, xoay người rời đi:
"Phu tử, ta chờ ngươi trên xe ngựa."
Tiết Tụng khàn giọng nói:
"Lệ Chi, xin lỗi."
Ta đốt một nén giấy tiền vàng mã cho Lư thần y, ánh mắt tràn đầy thất vọng:
"Lật đổ Thái Tử, quan trọng đến thế sao?"
Tiết Tụng từng chữ một nói:
"Nếu cả đời này ta chỉ có thể làm một việc, thì việc đó chắc chắn sẽ là khiến Thái Tử vĩnh viễn không thể trở mình."
Lửa đỏ nuốt chửng tờ vàng mã thô ráp.
Ta ngước mắt nhìn bóng lưng của Tiết Tụng.
Hắn và công chúa, quả thật rất xứng đôi.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Đều là những người mưu lược vô song.
Đều là những người... không từ thủ đoạn.
Ta và Tiết Tụng rơi vào cục diện chiến tranh lạnh.
Nhưng tình thế không cho phép ta suy nghĩ quá nhiều.
Quân Khuyển Nhung lấy cớ Đại Chiêu nuốt lời không muốn gả công chúa qua đó, đã dấy binh đánh tới biên cương.
Tướng thủ thành vốn là người của Yến Vương, nhưng từ khi Yến Vương bị lật đổ, bọn họ đã sớm mất đi ý chí chiến đấu.
Biên cương đã sụp đổ ngay từ trận đánh đầu tiên.
Thời khắc nguy cấp, người ra mặt chống đỡ lại là Yến Vương đã bị lưu đày.
Giữa đường nghe tin, ông ta lập tức chuyển hướng, dọc đường thu nạp thêm tàn quân bại tướng.
Dù chỉ với quân số một chọi năm, ông ta vẫn chặn được đại quân Khuyển Nhung bên ngoài Thiên Khung Quan.
Đợi đến khi ngoại tổ phụ và cữu cữu mang quân tiếp viện đến, Yến Vương đã mất đi một chân.
Yến Vương hấp hối bị đuổi về Thượng Kinh.
Trư Vương lại ngang nhiên ngăn cản, không cho mở cửa thành:
"Ai biết đây có phải là quỷ kế của nghịch thần tặc tử hay không?!"
Diệp Minh Châu quỳ ngay trước cửa thành, dập đầu cầu xin:
"Xin các ngươi hãy để phụ vương ta vào thành!
"Các ngươi không nhìn thấy sao? Ông ấy chỉ còn một chân thôi!
"Ông ấy sẽ không bao giờ mưu phản nữa!"
Cuối cùng vẫn là Hoàng Thượng hạ chỉ, mở rộng cửa thành, đón Yến Vương vào kinh.
Ta nhìn phụ vương bằng ánh mắt phức tạp.
Ông ta vô cùng chật vật, chân trái bị chặt đứt tận gốc, một bên tai cũng không còn.
Diệp Minh Châu không hề ghét bỏ, cố hết sức dìu ông ta.
Thấy ta nhìn mình, phụ vương nhướng mày:
"Con nhìn gì? Dù ta là nghịch thần tặc tử, nhưng cũng không phải là kẻ hèn nhát."
Hoàng Thượng đích thân nghênh đón ông ta vào cung, rót rượu mời:
"Hoàng Đệ... Đệ khổ cực rồi."
Phụ vương kiệt quệ chống cự, lúc này cũng không còn tâm trạng tranh quyền đoạt lợi.
Hiếm hoi lắm mới cười với Hoàng Thượng:
"Là do ta tự làm tự chịu. Hoàng huynh, biên cảnh hiện tại rất đáng lo ngại, ta đề nghị—"
Lời còn chưa dứt, ông ta đột nhiên im bặt.
Chén rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Diệp Minh Châu chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu lên:
"Phụ vương?"
Không ngờ, khoảnh khắc tiếp theo, nàng ta lại bị m-áu tươi từ miệng phụ vương phun lên đầy đầu.
Yến Vương run rẩy giơ ngón tay lên, chỉ về phía Hoàng Thượng:
"Huynh..."
Hoàng Thượng vươn tay ôm lấy ông ta:
"Hoàng đệ à, trận chiến này đệ đánh quá đẹp rồi. Người ta nói lòng vua khó dò, nhưng lòng dân còn khó dò hơn..."
Khoảnh khắc cuối cùng, phụ vương mỉm cười.
Ông ta khó nhọc ghé sát vào tai Hoàng Thượng, khẽ nói một câu gì đó.
Ngay sau đó, Yến Vương ngã xuống, tắt thở.
Hoàng Thượng ngẩn người cúi đầu hồi lâu, bỗng nhiên phun ra một ngụm m-áu.
Thái y nói Hoàng Thượng mắc tâm bệnh.
Nước thuốc từng bát từng bát được đưa vào tẩm cung, cuối cùng cũng cứu sống được ông ấy.
Ai ngờ ba ngày sau, Hoàng Thượng đột nhiên trúng độc.
Toàn bộ hoàng cung bị phong tỏa.
Cung nhân bị giam giữ, tra khảo.
Nhưng không ai có thể nói ra kẻ nào đã đầu độc Hoàng Thượng.
Cho đến khi Tiểu Chấn Tử đứng ra, nói rằng hắn biết kẻ hạ độc là ai.
Tiểu Chấn Tử ngẩng đầu nhìn ta:
"Là Diệp tướng quân, ta tận mắt nhìn thấy."
Mẹ nó chứ!
Huynh đệ, ta cứ tưởng ngươi là người phe ta cơ đấy!
Ngoại tổ phụ và cữu cữu đều không có mặt, chẳng ai đứng ra nói giúp ta.
Kẻ nhảy nhót hăng nhất chính là Trư Vương:
"Bắt lấy nàng ta!"
Tiết Tụng vừa định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy Hoàng Thượng thều thào:
"Không phải nàng ấy."
Trư Vương không cam lòng, quỳ bên giường bệnh của Hoàng Thượng:
"Phụ hoàng, vậy ai là kẻ hạ độc?
"Nhi thần nhất định phải báo thù rửa hận cho phụ hoàng!"
Hoàng Thượng bật cười yếu ớt:
"Trẫm sắp chếc rồi, nào còn quản được nhiều chuyện như vậy? Thôi đi, tất cả lui ra. Trẫm muốn nói chuyện với Lệ Chi một chút."
Mọi người lui ra ngoài, Hoàng Thượng đưa tay gọi ta đến bên cạnh.
Ngón tay gầy guộc của người chạm vào nửa miếng ngọc bội bên hông ta:
"Miếng ngọc này… là trẫm tặng cho Bình Sương. Trẫm và nàng ấy mỗi người một nửa."
Ta cúi đầu im lặng, nhưng trong lòng thì thầm cảm tạ trời đất.
Cảm ơn mẫu thân, vì đã không vứt thứ này đi.
Cảm ơn miếng ngọc bội này đã cứu lấy mạng ta.
Hoàng Thượng cười nhạt:
"Thôi nào, đừng có giả bộ im lặng nữa. Nói đi, rốt cuộc con là con gái của Yến Vương, hay là con gái của trẫm?"
Hoàng Thượng nói rằng, trước lúc chếc, Yến Vương đã nói với ông ấy rằng Thẩm Bình Sương chưa từng thất thân.
Trước khi Yến Vương hạ dược, bà ấy vẫn còn trong sạch.
Giọng nói hiểm độc của Yến Vương vẫn văng vẳng bên tai Hoàng Thượng:
"Hoàng huynh, lúc đó huynh không giúp nàng ấy… thật sự không phải vì ghê tởm nàng ấy sao?"
Hoàng Thượng bắt đầu mê man, lẩm bẩm tự nói với mình:
"Trẫm từng nghĩ rằng Sương Nhi đã thất thân khi đi đánh giặc. Nếu biết sớm hơn… dù cho Yến Vương đã vấy bẩn nàng ấy, trẫm cũng sẽ không chê bai… Đêm đó, khi nàng ấy đến cầu xin trẫm, trẫm còn nhục mạ nàng ấy…"