Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi

Chương 16



Lúc ấy bản thân đã nhục mạ Thẩm Bình Sương thế nào nhỉ?

 

À đúng rồi.

 

Bản thân đã ghé vào tai bà ấy mà hỏi:

 

"Trẫm là người thứ mấy?"

 

Cái chếc của Hoàng Đế, vào thời điểm này, chẳng còn là chuyện gì to tát nữa.

 

Thậm chí, việc thu dọn t.h.i t.h.ể cũng bị trì hoãn.

 

Chiến báo liên tục được gửi về kinh thành.

 

Y Lan, Khuyển Nhung, La Sát dường như đã bàn bạc trước với nhau, cùng lúc khởi binh, chĩa mũi kiếm vào Đại Chiêu.

 

Phía bắc Hoàng Hà, hai thế gia lớn tự lập làm Hoàng Đế.

 

Các bộ tộc ở Nam Cương tuyên bố ly khai khỏi Đại Chiêu, không còn triều cống hay nộp thuế nữa.

 

Chỉ trong chốc lát, Đại Chiêu tan rã thành bốn năm mảnh.

 

Trên mảnh đất này, bỗng nhiên xuất hiện bốn năm vị Hoàng Đế.

 

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Hoàng cung bị biến thành doanh trướng tạm thời.

 

Những người còn có thể trụ vững, bất kể tuổi tác, địa vị hay phe phái, đều tụ tập lại cùng nghiên cứu bản đồ chiến sự.

 

Ta nhíu mày chỉ về phía Bắc:

 

"Hoàng thành đã hoàn toàn mất liên lạc với ngoại tổ phụ.

 

"Khuyển Nhung đã tạo ra một vùng đất chếc ở Thiên Khung Quan, mọi tin tức đều đã bị chặn lại."

 

Công chúa búi tóc một cách qua loa, đôi môi nứt nẻ vì bận rộn:

 

"Quân đóng ở Đông Hải đã bắt đầu hành động, có lẽ chúng ta có thể cầm cự đến khi họ đến tiếp viện."

 

Ta cười khổ:

 

"Tốt nhất đừng đặt cược tất cả vào quân Đông Hải. Ai biết được họ đến để bắt vua hay để chia chác miếng thịt này chứ?"

 

Tiết Tụng im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng:

 

"Nếu thu hẹp phòng thủ, cố thủ hoàng thành, có thể trụ vững đến khi Trấn Quốc Công trở về không?"

 

Ta suy nghĩ một lát:

 

"Về lý thuyết là có thể. Nhưng vấn đề là, quân chủ lực La Sát đã cắt đứt tuyến tiếp tế của chúng ta. Lương thảo không thể vận chuyển vào. Nếu thời gian kéo dài quá lâu, tình thế sẽ bất lợi cho chúng ta."

 

Đúng lúc mọi người đang vắt óc tìm cách đối phó, Trư Vương đột nhiên cười lạnh:

 

"Đến nước này rồi, các ngươi còn không quỳ bái tân hoàng sao?

 

"Nói thật cho các ngươi biết, La Sát và Khuyển Nhung đã thần phục ta từ lâu. Bây giờ, bọn họ đến là để bái kiến tân hoàng đấy!"

 

Ta giật mình kinh hãi.

 

Thảo nào địch quân lại hành động như chỗ không người.

 

Thì ra, Trư Vương sớm đã câu kết với ngoại bang.

 

Ngay lúc ấy, công chúa quay phắt lại, tát thẳng vào mặt Trư Vương:

 

"Cái bô úp ngược trên đầu ngươi à?! Sắp chếc đến nơi mà còn nằm mơ giữa ban ngày! Biến! Đừng có cản tay cản chân ta, không thì lão nương làm thịt ngươi ngay bây giờ!"

 

Ta sững sờ nhìn công chúa.

 

Nàng ấy phát hiện ra ánh mắt của ta, bèn liếc qua:

 

"Nhìn cái gì?!"

 

Khóe môi ta hơi nhếch lên:

 

"Không có gì, chỉ là bắt đầu thấy thích ngươi hơn rồi."

 

Tiết Tụng ở bên cạnh khẽ ho một tiếng:

 

"Khụ!"

 

Không có tân hoàng kế vị, nhưng ai nấy đều ngầm hiểu mà tự giác đảm nhiệm vị trí của mình, chuẩn bị đối phó với trận chiến ác liệt sắp tới.

 

Lúc ta chuẩn bị dẫn người đi gia cố tường thành, Tiết Tụng bất ngờ nắm lấy tay ta.

 

Ta không rút tay ra.

 

Tiết Tụng nhìn thẳng vào mắt ta, lần nữa nghiêm túc nói: "Xin lỗi."

 

Ta hơi ngẩng đầu lên: "Ta hiểu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nơi này là hoàng thành.

 

Không phải Nhạn Môn Quan, cũng chẳng phải Quốc Tử Giám.

 

Có những chuyện, có lẽ nhất định phải trả giá bằng một thứ gì đó.

 

Tiết Tụng dù có mưu lược đến đâu, cũng chỉ là con người chứ không phải thần thánh.

 

Dù tính toán kỹ lưỡng thế nào, hắn cũng không thể lường trước được tất cả.

 

Đúng lúc đó, Tiểu Chấn Tử đột nhiên bước đến trước mặt ta.

 

"Ngài không muốn hỏi ta sao?"

 

"Hỏi gì? Hỏi tại sao ngươi lại vu oan ta ấy hả? Chắc hẳn là ngươi có lý do của mình rồi."

 

Tiểu Chấn Tử ngước mắt nhìn ta:

 

"Ngài còn nhớ Bố ma ma không?"

 

Bước chân ta khựng lại.

 

Sau khi trở về Thượng Kinh, ta đã sai người tìm kiếm rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy tung tích của bà ta.

 

Người này dường như đã biến mất khỏi thế gian.

 

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất…

 

Tiểu Chấn Tử kích động nói:

 

"Ma ma chếc rồi!

 

"Bị thiêu sống đến chếc!"

 

Tim ta trầm xuống, quả nhiên…

 

Tiểu Chấn Tử kể lại, Bố ma ma mụ biết rằng sau trận hỏa hoạn đó, nếu trong nhà không có thi thể, Bạch Cẩm nhất định sẽ phái người truy sát ta.

 

Vì vậy, trong cơn tuyệt vọng, bà ta không chút do dự mà bước vào biển lửa.

 

Ta không nói được lời nào, hồi lâu mới lắp bắp nói:

 

"Xin lỗi."

 

Thực ra, Bố ma ma không phải là người xấu. Khi còn nhỏ, ta rất ghét bà ta.

 

Sau khi trưởng thành quay đầu nhìn lại, ta mới hiểu rằng, có những người cố tình làm kẻ ác chỉ để đến lúc mấu chốt có thể cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng.

 

Tiểu Chấn Tử nghẹn ngào:

 

"Ma ma ngốc lắm, bà ấy nói Thẩm Bình Sương từng mạo hiểm tính mạng trên chiến trường để đoạt lại t.h.i t.h.ể của con trai bà ấy. Vậy nên ma ma nguyện trả lại một mạng này…”

 

"Nhưng dựa vào đâu chứ…"

 

Ta không thể trả lời câu hỏi này.

 

Vì thế, chỉ có thể lấy ra một con rùa gỗ nhỏ, đưa cho hắn.

 

Tiểu Chấn Tử ngẩn người nhận lấy.

 

Hắn nhận ra món đồ này, chính là tác phẩm của Bố ma ma.

 

"Sau khi mẫu thân mất, ta trằn trọc khó ngủ cả đêm. Bố ma ma ngoài miệng thì lạnh lùng chế giễu, nhưng sau lưng lại tìm gỗ hương an thần, tự tay khắc con rùa này cho ta. Giờ ta tặng nó lại cho ngươi.”

 

Tiểu Chấn Tử mở to mắt nhìn ta:

 

"Nhiều năm vậy rồi, ngài vẫn luôn mang theo nó sao?"

 

"Vẫn luôn mang theo bên mình."

 



 

Trận chiến xảy ra nhanh hơn dự kiến.

 

Ngày đại quân La Sát kéo đến dưới chân thành, Trư Vương tự tin bước lên tường thành:

 

"Các vị không ngại đường xa, đến Đại Chiêu để tham dự đại điển đăng cơ của trẫm—"

 

Lời còn chưa dứt, Trư Vương chợt cảm thấy tim mình lạnh buốt.

 

Hắn ta không thể tin được mà cúi đầu nhìn xuống.

 

Một mũi tên cắm thẳng vào ngực, đuôi tên vẫn còn run rẩy.

 

Trư Vương còn chưa kịp thét lên, đã đổ gục xuống.

 

Chủ tướng La Sát lớn tiếng quát:

 

"Đại Chiêu đã tận số! Mau đầu hàng, mở cửa thành đi!"