Cuối cùng, Trấn Quốc Công không chịu nổi nữa, đuổi ông ta đi phát cháo cứu trợ cho nạn dân.
Sau đó, ông gọi chúng ta vào trong trướng để bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Thẩm Truy "soạt" một tiếng, trải ra một tấm bản đồ:
"Cả Thượng Kinh bị phong tỏa nghiêm ngặt, như thể một chiếc thùng sắt, không có bất cứ tin tức nào lọt được ra ngoài.
"Đây là bản đồ mới nhất mà chúng ta có được, bao gồm cả việc bố trí binh lực xung quanh bốn cửa thành."
Dù tình hình nguy cấp, ta vẫn không nhịn được mà tán thưởng:
"Chậc! Bản đồ này vẽ đẹp thật."
Bố trí binh lực, địa hình, phân bố thôn trấn — tất cả đều vô cùng rõ ràng rành mạch.
Trấn Quốc Công vẫn mang theo sự nghi ngờ:
"Người vẽ bản đồ này có đáng tin không? Không thấy xuất hiện quá mức trùng hợp sao?"
Lúc này ta mới biết, trên đường đi, Trấn Quốc Công và Thẩm Truy đã nhặt về hai người.
Một thư sinh tên "Đông Khê", một hòa thượng tên "Bất Thế".
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Ta: "… Tên hay đấy."
Thẩm Truy cũng có lý do của hắn.
Nếu thật là hiền tài, thì đương nhiên nên thu nhận dưới trướng.
Nếu có mưu đồ, thì đặt ngay trước mắt mới yên tâm.
Phải nói rằng, Nhị Hoàng Tử dường như đã lên kế hoạch tạo phản từ rất lâu.
Có thể nói là thiên y vô phùng.
Bốn cửa thành được canh giữ nghiêm ngặt, mà chúng ta lại không biết Hoàng Thượng và triều thần đang bị khống chế ở đâu.
Nếu tùy tiện tấn công, liệu Nhị Hoàng Tử có chó cùng rứt giậu, giếc sạch tất cả hay không?
Đang lúc bế tắc, có binh sĩ chạy vào báo tin: Nhị Hoàng Tử phái người đến để đàm phán.
Trong chớp mắt, một kế hoạch đã hình thành trong đầu ta.
"Vương Man Đầu, đi điều tra xem đường sông có bị phong tỏa không."
Đêm xuống, ta và Vương Man Đầu dẫn theo một đội quân lặng lẽ lẻn vào lòng sông.
Người không nhiều, chỉ có hai mươi, nhưng như vậy đã là quá đủ rồi.
Vương Man Đầu lạnh cóng run lập cập, nhưng vẫn tò mò hỏi:
"Lê tướng quân, sao ngài biết con sông này thông thẳng tới cống thoát nước ngầm?"
Còn có thể biết thế nào nữa?
Do hồi nhỏ nay chơi chỗ này, nay trốn chỗ kia ở trong thành nên mới biết chứ sao.
Hệ thống cống thoát nước ngầm cực kỳ chật hẹp, dĩ nhiên không thể để một đội quân lớn chui qua.
Động tĩnh quá lớn, địch rất dễ phát hiện.
Đến lúc đó, chỉ cần một bọc thuốc nổ ném xuống, tất cả có thể cùng nhau hát vang bài ca: "Giọt sương rơi trên lá hẹ, mặt trời ló rạng, sương tan rồi ngày mai lại rơi xuống, người ch-ếc đi một lần không thể quay về".
Buổi chiều, Thẩm Truy kéo sứ giả hòa đàm lại rồi tâm sự thấu đáo, còn có cả thư sinh tên Đông Khê kia cũng tham gia.
Ta không có mặt, nhưng nghe nói dưới màn phối hợp lừa gạt của hai người, sứ giả hòa đàm suýt nữa kết nghĩa huynh đệ với họ ngay tại chỗ.
Tất nhiên cũng moi ra được không ít tin tức.
Ví dụ như Hoàng Thượng và văn võ bá quan đang bị nhốt trong điện Triều Dương.
Lại thêm trong điện còn cất giấu thuốc nổ, đây cũng là lý do Nhị Hoàng Tử không dám mạo hiểm tấn công.
Hắn muốn ép Hoàng Thượng nhường ngôi, nhưng nhất định phải là "tự nguyện".
Nếu không, một khi bị gán tội danh "giếc vua giếc cha", thì làm sao hắn có thể thu phục lòng người?
Mọi thứ thuận lợi ngoài dự kiến.
Hai mươi cao thủ lặng lẽ lẻn vào doanh trại Nhị Hoàng Tử, thay đổi quần áo thành binh sĩ của địch.
Đúng vào lúc tiếng trống canh nửa đêm vang lên, kho lương thảo trong doanh trại đột nhiên bốc cháy.
Trong nháy mắt, tiếng hò hét, tiếng trống chiêng, thậm chí cả tiếng pháo vang lên ầm ĩ.
Trong cơn hỗn loạn, Vương Màn Đầu nhảy lên tường thành, tay xách theo một cái đầu người m-áu me be b-ét, gầm lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Phản thần Diệp Lệ đã bị tru diệt! Mau bỏ vũ khí đầu hàng!"
Khi quân phản loạn còn đang hoảng hốt, một bóng người từ doanh trại không mấy bắt mắt hùng hùng hổ hổ chui ra, vừa lầm bầm vừa quát tháo:
"Nói bậy! Bổn vương phúc thọ vô biên..."
Còn chưa kịp nói hết câu, ta đã vội vàng lướt tới phía sau lứng hắn, tung một chưởng đánh hắn ngất xỉu.
Sau đó lớn tiếng quát:
"Ngươi dám giả mạo Nhị Hoàng Tử? To gan lắm!"
Thật ra cũng chẳng cần thiết, vì tiếng động xung quanh quá lớn, nên chẳng một ai nghe thấy tiếng phản kháng yếu ớt của Nhị Hoàng Tử.
Vệ đội trưởng (Đội trưởng đội bảo vệ) của ta - Lục Tiểu Cửu, trong lúc hỗn loạn liền giơ tay hô lớn:
"Mọi người đừng hoảng! Nghe nói ai đầu hàng sẽ không bị giếc! Mau mở cửa thành! Đón Quốc Công vào, lập công chuộc tội!"
Nói rồi, hắn ném luôn cây trường mâu trong tay, gào rú chạy về phía cửa thành.
Cả đám binh lính hoang mang không biết làm sao, thấy có người cầm đầu liền ùa theo, mạnh ai nấy chạy.
Thậm chí có kẻ còn cố gắng chạy trước để giành công đầu.
Vài tên tướng lĩnh muốn xoay chuyển tình thế đều bị ta đánh ngất hết.
Toàn bộ sĩ khí của phản quân tan rã trong chớp mắt.
Ta khẽ cười.
Trong chiến tranh, chỉ cần có một người bỏ vũ khí, thì rất nhanh sẽ có người thứ hai làm theo.
Sĩ khí đã tan, thắng bại đã định.
Trấn Quốc Công dẫn người đến dọn dẹp tàn cuộc.
Thống lĩnh Vũ Lâm Vệ - tâm phúc của Hoàng Thượng - cũng đến, cực kỳ khách sáo chắp tay nói:
"Trấn Quốc Công vất vả rồi, thánh thượng thấu hiểu, đặc biệt phái ta đến trợ giúp Quốc Công gia."
Mọi người lần lượt hành lễ.
Đằng sau truyền đến giọng gọi của Thẩm Truy:
"Cao tăng Bất Thế, tiên sinh Đông Khê, ở bên này!"
Ta hứng thú quay đầu, muốn xem thử ai mà có tổ hợp tên hay ho như vậy.
Ai ngờ đúng lúc này, một cơn gió rất nhẹ lướt qua chóp mũi ta.
Ta khựng lại.
Có gì đó không đúng.
Một mùi hôi nhẹ thoang thoảng từ rừng cây bên cạnh truyền đến.
Ta lập tức cảnh giác, ngay khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội.
Trong rừng cây vang lên tiếng loạt xoạt của lá bị xô đẩy, kèm theo đó là những tiếng bước chân trầm đục, nặng nề.
Trấn Quốc Công quát lớn:
"Cảnh giác!"
Gần như cùng lúc, ta lao về phía Trấn Quốc Công, hét lớn:
"Cẩn thận! Chạy mau!"
Ngay sau đó, hai con voi khổng lồ đột ngột lao ra từ rừng cây, xông thẳng về phía Trấn Quốc Công.
Ông phản ứng cực nhanh, lập tức thúc ngựa né tránh.
Nhưng đáng tiếc, con ngựa đã sợ hãi đến mức cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Thẩm Truy gần như phát điên:
"Phụ thân!"
Nhưng hắn cách quá xa, căn bản không kịp ứng cứu.
Chỉ trong tích tắc, Trấn Quốc Công đã bị dồn vào thế cô lập, hai con voi bọc sắt vung chiếc vòi dài lên, giáng xuống vô cùng dữ dội.
Giây phút nguy cấp, ta giật lấy một cây trường thương, lao lên, liều mạng níu lấy một con voi.
Ta mượn lực xoay người bay lên lưng nó, ta dốc toàn lực đ.â.m mạnh cây thương vào sau đầu nó.
Con voi đau đớn, quằn quại vẫy đầu, quật ta văng đi, sau đó loạng choạng ngã xuống chếc ngay tại chỗ.