Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi

Chương 5



Lần đầu ta ra chiến trường là năm 12 tuổi, chẳng hiểu gì cả, chỉ biết cắm đầu chạy theo con ngựa của Trấn Quốc Công.

 

Trận chiến thắng lợi mà ta cũng chẳng biết thắng thế nào, chỉ đần mặt ra cười theo mọi người.

 

Nhưng vào năm ta 20 tuổi, ta đã có thể đuổi theo đại tướng quân Cao Ly, truy sát ông ta một đường thẳng tới biên giới.

 

Ta trở thành vị chủ tướng trẻ tuổi nhất của doanh trướng Huyền Cơ.

 

Năm 22 tuổi, trong một trận chiến không có gì đặc biệt —

 

Ta đã bắt sống tiểu vương tử của nước La Sát, dùng hắn để đổi lấy hai tòa thành trì đã bị nước La Sát cướp đi.

 

Tin tức truyền về kinh thành, cả nước chấn động!

 

Thánh thượng đặc biệt cử người tới tuyên chỉ, phong ta làm Trung Dũng Đại Tướng Quân.

 

Lúc nội giám tuyên chỉ đến doanh trướng, bầu không khí trong trướng vô cùng quỷ dị.

 

Ta như một con chim cút, lủi thủi cúi đầu trong góc.

 

Thế Tử Trấn Quốc Công – Thẩm Truy trừng mắt nhìn ta:

 

“Vì sao không báo cáo kế hoạch cho Quốc Công gia trước?”

 

“Ngươi có biết, một trận chiến mà tự ý quyết định có thể gây ra hậu quả lớn thế nào không?!”

 

Ta ngoan ngoãn đáp:

 

“Bởi vì ban đầu ta không có kế hoạch mà! Lúc đấy tên khốn đó đã ngay trước mặt ta rồi, không tiện tay tóm một cái thì chẳng phải là thất lễ lắm sao?”

 

Ta không hề nói thật.

 

Thực ra từ lâu ta đã định dùng tiểu vương tử nước La Sát để đổi lấy hai tòa thành trì.

 

Không phải vì tham công.

 

Mà là từ nhỏ đến lớn, chuyện mà mẫu thân nhắc đến nhiều nhất, chính là:

 

“Năm đó nếu không phải ta bị lừa trở về kinh thành để thành thân, thì lão nương đã lấy lại được Tương Bắc và Kỳ Đô rồi!”

 

Ta chưa từng tặng mẫu thân món quà nào.

 

Hai tòa thành trì này, coi như là quà mừng sinh nhật muộn cho bà ấy đi.

 

Thẩm Truy vẫn lầm bầm:

 

“... Tham công liều lĩnh, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa...”

 

Thẩm Nan bị hắn lải nhải đến mức đau đầu nhức óc:

 

“Con bớt nói đi, ồn chếc ta rồi. Người trẻ ai chẳng muốn lập công? Năm đó Sương Nhi cũng...”

 

Lời nói đến đây bỗng im bặt, cả doanh trướng chìm vào yên lặng.

 

Ta không nhịn được, lên tiếng gọi khẽ:

 

“Cữu...”

 

Đúng lúc này, màn trướng bị vén lên—

 

Nội giám truyền chỉ bước vào.

 

“Nô tài tới trễ rồi.”

 

Thẩm Truy vẫn còn nghi hoặc nhìn ta:

 

“Ngươi nói cái gì?”

 

Ta vội vàng đổi giọng:

 

“... Ta... Ta nói ngươi thật vô lý!”

 

“Đúng! Quá vô lý! Lão tử đánh thắng trận mà ngươi còn trách ta?! Chính ngươi nói xem, có vô lý không?!”

 

Nội giám quan sát mọi người một lượt, sau đó cười tươi như hoa:

 

“Ai nha, đây chính là tướng quân Lê Chi, người dũng mãnh vô song, sát phạt quả quyết, bách chiến bách thắng, trảm tướng bắt địch, vô kiên bất tồi, dũng mãnh vô địch đấy sao?”

 

Lần này đến lượt ta chóng mặt.

 

Vị đại nhân này, ngài hít thở một cái được không?

 

Ngài không hít thở, thì cũng để ta hít thở một hơi chứ.

 

Sau khi tuyên chỉ xong, nội giám cười cười nhìn ta, rồi nháy mắt ra hiệu:

 

“Ngài có thể ra ngoài nói chuyện riêng một chút không?”

 

Ra ngoài trướng, vị nội giám kia vẫn nở nụ cười tươi như hoa với ta.

 

Bị nụ cười đó làm cho lạnh sống lưng, ta đành phải mở miệng trước:

 

"Đại nhân, có việc gì chăng?"

 

Nội giám cười đáp:

 

"Nô tài làm sao dám nhận một tiếng 'đại nhân' từ tướng quân chứ? Bây giờ ngài chính là tâm can bảo bối của bệ hạ đó."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta: "..."

 

Thôi, cái bảo bối này để cho ngươi làm đi được không?

 

Nội giám vừa nói, vừa liếc mắt khinh thường nhìn vào trong trướng:

 

"Trấn Quốc Công già rồi, tương lai biên cương ai làm chủ, chẳng phải chỉ cần bệ hạ nói một câu thôi sao?

 

"Lê tướng quân, ngài hiểu mà?"

 

Ta đương nhiên hiểu, chính là muốn ta làm con d.a.o trong tay bệ hạ, giúp phân tán binh quyền của Trấn Quốc Công.

 

Nhưng mà chuyện này quả thật có hơi khó xử, ta sợ nửa đêm mẫu thân ta sẽ đến tìm ta để tính sổ mất.

 

Nội giám gợi ý bóng gió suốt nửa ngày, cuối cùng mới hài lòng rời đi.

 

Vừa quay đầu lại, Trấn Quốc Công đã đứng ngoài trướng nhìn ta:

 

"Vào đi."

 

Vào trong, Trấn Quốc Công ra hiệu cho ta ngồi đối diện với ông.

 

Ông cầm một quân cờ đặt lên bàn cờ.

 

Ta thành thật nói: "Ta không biết chơi."

Tuyết Lạc Vô Ngấn

 

Trấn Quốc Công điềm nhiên đáp: "Ta cũng không biết chơi."

 

Ta: "..."

 

Vậy sao trong trướng lại luôn bày bàn cờ với quân cờ vậy trời?!

 

Trấn Quốc Công tiếp tục bày quân cờ.

 

Ba quân đen, tạo thành thế tam giác.

 

"Lê Chi, ta luôn rất tán thưởng ngươi. Nhưng ta phải thừa nhận, đi theo ta, tiền đồ của ngươi có hạn."

 

Trấn Quốc Công nói rằng hiện nay triều đình chia thành hai phe, bệ hạ trọng văn, Yến Vương trọng võ.

 

Cả hai đều muốn kéo đối phương xuống ngựa.

 

Yến Vương trong tay không chỉ có di chiếu bảo mệnh của Tiên Hoàng, mà còn có hơn một nửa binh mã triều đình ủng hộ.

 

Đây cũng là lý do bệ hạ luôn muốn lôi kéo Trấn Quốc Công.

 

Nhưng Trấn Quốc Công chưa từng hồi đáp.

 

Vì vậy, bệ hạ chuyển sang bồi dưỡng võ tướng của riêng mình để đối đầu với Yến Vương.

 

Người mà bệ hạ nhắm đến — chính là ta.

 

Và ta cũng chính là quân cờ mà bệ hạ muốn dùng để phá vỡ cục diện.

 

Trấn Quốc Công nhìn ta, thẳng thắn nói:

 

"Hôm nay bệ hạ hạ chỉ, lệnh chúng ta vào kinh luận công ban thưởng. Nghe nói trong tiệc mừng, bệ hạ sẽ gả công chúa cho ngươi để mượn sức."

 

"Nơi biên cương, tất cả đều là đồng sinh cộng tử. Nhưng một khi vào kinh, khó tránh khỏi việc ngươi chếc ta sống. Bất kể kết cục ra sao, nhớ kỹ — tuyệt đối không được để dân chúng chịu khổ."

 

Ta cầm lên một quân cờ:

 

"Xin thỉnh giáo Quốc Công gia, quân cờ này của ta, nên đặt vào đâu?"

 

Trấn Quốc Công nhắm mắt không nói.

 

Hồi lâu sau, quân cờ lách cách rơi xuống bàn cờ.

 

Nếu không muốn nhập cục, vậy thì chi bằng phá cục.

 

Lần này vào kinh không thể mang theo quá nhiều người, nếu không sẽ giống như có ý đồ gây rối.

 

Trấn Quốc Công lựa chọn một trăm người đi theo cùng.

 

Không ngờ còn chưa đi được nửa đường, một tin tức chấn động như sấm sét đã lan khắp Đại Chiêu: Nhị Hoàng Tử đã tạo phản!

 

Trấn Quốc Công lập tức quyết định — ông cùng Thế Tử Thẩm Truy, Lư thần y cải trang một cách qua loa, sau đó cưỡi khoái mã tiến thẳng đến Thượng Kinh.

 

Còn ta dẫn theo phó tướng Vương Man Đầu, vòng qua trung lộ điều động binh mã.

 

Đợi đến khi chúng ta tập hợp đủ năm ngàn tinh binh, không quản ngày đêm chạy tới ngoài thành Thượng Kinh hội hợp với Trấn Quốc Công, thì xung quanh kinh thành đã đầy rẫy dân chạy nạn.

 

Thứ Sử địa phương rất lo lắng, ngày ngày tự hỏi:

 

"Ta nên làm gì đây?

 

"Có thể làm gì đây?

 

"Thật sự tiêu đời rồi sao?!"

 

Thật ra ông ta không phải không biết nên làm gì, mà là đang cân nhắc.

 

Mấy chuyện như cứu giá ấy hả —

 

Hoàng Thượng còn sống, ông ta sẽ là công thần.

 

Nhưng nếu Hoàng Thượng chếc, Nhị Hoàng Tử lên ngôi, ông ta sẽ là kẻ đầu tiên bị xử lý.