Khoan đã, đều là bệ hạ nói đấy nhé, ta chưa nói một câu nào đâu.
Ta vội vàng chắp tay hành lễ:
"Thần không hề có ý chê bai công chúa. Chỉ là…"
Ta suy nghĩ một chút về cách diễn đạt, sau đó uyển chuyển nói:
"Thần e rằng bản thân... Thật sự không được!"
Lần này đến lượt ngoại tổ phụ ta ho mạnh một trận, ho xong lại trừng mắt nhìn ta đầy dữ dội.
Người cuối cùng bị ông trừng như vậy chính là đại tướng quân của nước Y Lan, bây giờ cỏ trên mộ ông ta đã cao gần hai mét rồi.
Ta vờ như không thấy.
Hoàng Đế vẫn hào hứng nói tiếp:
"Thôi được, để trẫm gọi Bất Ngôn ra cho ngươi gặp. Tuy con bé là người câm điếc, nhưng dung mạo rất xinh đẹp."
Câu nói này chẳng khác nào ông ấy không xem con gái ruột của mình ra gì.
Nhìn thấy ta sắp ‘vinh hạnh’ trở thành phò mã, ta vội vàng dè dặt hỏi:
"Vậy… bệ hạ có thể ban thêm cho thần một tấm kim bài miễn tử không?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Hoàng Đế sờ cằm, ánh mắt nhìn ta mang theo ý vị sâu xa:
"Ồ?"
Ta lập tức vén tà áo, quỳ ngay ngắn giữa điện Kim Loan:
"Nếu bệ hạ muốn luận công ban thưởng, thần quả thực có điều mong cầu."
Hoàng Đế bật cười:
"Ái khanh cần gì phải hành đại lễ như vậy? Cứ đứng lên rồi nói. Chỉ cần không phải là long ỷ của trẫm, những thứ khác có gì mà không thể?"
Ta không đứng dậy, cúi mình hành đại lễ ba quỳ chín lạy.
Sau đó từng câu từng chữ dõng dạc nói:
"Thần nữ Diệp Lệ Chi, khẩn cầu hoàng bá bá tra rõ nguyên nhân cái chếc của mẫu phi Thẩm Bình Sương."
Toàn bộ điện Kim Loan chìm trong tiếng xôn xao.
Phụ vương ta lập tức bật dậy, khiến bàn rượu trước mặt lật nhào, rượu văng tung tóe:
"Ngươi là Lệ Chi?!"
Diệp Minh Châu nhìn ta, lại nhìn phụ vương, kinh hãi lấy tay che miệng.
Kế mẫu Bạch Cẩm đánh rơi chén rượu xuống đất.
Ánh mắt ta quét tới, nhìn chằm chằm bà ta.
Sau giây phút chấn động ban đầu, Hoàng Đế có phần hứng thú đánh giá ta:
"Lệ Chi? Ngươi quả thực rất giống Bình Sương."
Yến Vương sải bước đến bên cạnh ta, nhỏ giọng quát:
"Làm loạn cái gì! Mẫu phi con mất vì bệnh, có gì đáng để điều tra chứ?"
Ta lạnh lùng nhìn ông ta:
"Nếu mẫu phi con chỉ mất vì bệnh, vậy phụ vương đang lo sợ điều gì?"
Đúng lúc này, Bạch Cẩm dùng khăn tay lau khóe mắt, yếu ớt nói:
"Lệ Chi chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực trong những năm qua, thương nhớ mẫu thân cũng là điều dễ hiểu. Phụ vương con nào có cấm con điều tra. Nhưng con che giấu thân phận, nữ cải nam trang vào doanh trướng Huyền Cơ, đó chính là tội khi quân đấy. Sao không dùng chiến công để đổi lấy một ân điển của bệ hạ, công tội bù trừ cho nhau, mọi chuyện coi như xóa bỏ?"
Đô đốc Ứng Châu – Tiêu Liên, một người trung thành với Yến Vương, lập tức lên tiếng:
"Đúng! Khi quân là tội đáng c.h.é.m đầu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay sau đó, cũng có rất nhiều kẻ lên tiếng phụ họa.
Ngoại tổ phụ không nhịn được nữa:
"Nói bậy!!"
Nhưng ông chưa từng đứng về phe nào trong triều, nên gần như không có ai ủng hộ.
Đảng phái của Thái Tử vẫn đang quan sát tình hình, chưa vội mở miệng.
Trong thoáng chốc, đại điện náo loạn, tiếng kêu gào đòi trị tội ta ngày càng lớn.
Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh vang lên từ phía sau.
Hoàng Đế lập tức quay đầu nhìn về phía đó:
"Ngươi có ý kiến gì sao?"
Tiết Tụng đang xoay xoay chén ngọc trong tay:
"Ta chỉ cảm thấy thật nực cười. Từ khi Diệp Lệ Chi vào kinh cho đến trước khi nàng ấy tỏ rõ thân phận, có không ít triều thần đến kéo bè kết cánh, ai nấy đều gọi nàng ấy là anh hùng xuất thiếu niên. Vậy mà bây giờ chỉ vì nàng ấy là nữ nhân liền trở mặt vô tình, thật thú vị. Tuy ta bất tài, nhưng trí nhớ lại rất tốt. Để ta nhớ xem… những kẻ đến tìm nàng ấy là có những ai nhỉ?"
Điện Kim Loan bỗng trở nên im lặng như tờ.
Không ai dám mở miệng.
Bởi nếu lên tiếng, chẳng khác nào là đang thừa nhận mình muốn kéo bè kết cánh.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tiết Tụng chậm rãi bước ngang qua hàng ngũ quan viên, híp mắt quan sát từng người, như thể thực sự đang hồi tưởng.
Hoàng Đế cười ha hả: "Được rồi, đừng có dọa các ái khanh của trẫm nữa. Theo ý ngươi, đây có phải tội khi quân không?"
Tiết Tụng bèn cúi người hành lễ:
"Có thể trị tội, nhưng không phải để bọn tiểu nhân quyết định. Diệp Lệ Chi vừa lập đại công, trước thu phục Tương Bắc, Kỳ Đô, sau lại giải vây cho Thượng Kinh, chiến công rực rỡ. Ngoài bệ hạ ra, ai có tư cách luận tội nàng ấy? Bệ hạ anh minh, hẳn sẽ không khiến chúng tướng sĩ nản lòng."
Hoàng Đế cười lớn:
"Miệng của ngươi đúng là dẻo thật, từ trước đến nay không thấy ngươi nịnh nọt trẫm lấy một lần. Bây giờ lại mở lời vì Lệ Chi sao? Chẳng lẽ ngươi động lòng rồi à?"
Tim ta đập nhanh một nhịp, quay sang nhìn hắn.
Tiết Tụng vẫn ung dung như cũ, thản nhiên đáp:
"May mắn từng dạy dỗ qua, nàng ấy chỉ là… ái đồ của thần mà thôi."
Cuối cùng, Hoàng Đế đồng ý cho điều tra nguyên nhân cái chếc của mẫu phi.
Thái Tử tự mình nhận trách nhiệm thẩm tra vụ án này.
Sau khi buổi tiệc mừng công kết thúc, Diệp Minh Châu lập tức vui vẻ nói:
"Tốt quá rồi phụ vương, là Thái Tử ca ca thẩm tra. Huynh ấy nhất định sẽ trả lại công bằng cho chúng ta."
Phụ vương nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng ta mà không nói nên lời, tức giận quát:
"Câm miệng!"
Rồi lại cố gắng nặn ra vẻ mặt hiền từ:
"Lệ Chi, nhiều năm qua không có tin tức của con, phụ vương rất lo lắng. Không hổ danh là con gái của Bình Sương, quả nhiên anh dũng không thua gì nam nhi."
Ta chẳng thèm để ý đến ông ta.
Chỉ là thấy ta có tiền đồ, ông ta mới muốn kéo ta về phe mình thôi.
Không ngờ Diệp Minh Châu lại khinh thường nói:
"Ai mà chẳng biết Thẩm Bình Sương trước khi xuất giá đã thất thân. Một ả nữ nhân lăng loàn như vậy, có gì đáng để phụ vương nhớ mãi không quên chứ…"
Bước chân ta khựng lại, lập tức giơ tay, tát mạnh vào mặt nàng ta.
"A! Diệp Lệ Chi, ngươi dám đánh ta?! Bây giờ ta mới là đích nữ của phủ Yến Vương!"
Đáng tiếc, phụ vương và kế mẫu giờ đây đều kiêng dè ta, không một ai lên tiếng bênh vực nàng ta.
Ánh mắt ta rơi xuống cây trâm vàng khảm hồng ngọc trên đầu Diệp Minh Châu.