Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi

Chương 10



Không chút do dự, ta lạnh lùng giật lấy.

 

"Đồ cưới của mẫu phi ta, ngươi cũng xứng đeo sao?!"

 

Năm xưa mẫu thân thích nhất chính là cây trâm vàng này.

 

Mái tóc dài của Diệp Minh Châu xõa xuống, nàng ta không chịu nổi, kéo tay Bạch Cẩm cáo trạng:

 

"Mẫu phi, người nhìn nàng ta đi! Con muốn lấy lại trâm cài của con!"

 

Bạch Cẩm còn chưa kịp lên tiếng, phụ vương đã mất kiên nhẫn quát:

 

"Hồi môn mà Bình Sương để lại, đương nhiên thuộc về Lệ Chi. Nếu con có thời gian, ngày mai có thể về vương phủ để kiểm kê."

 

Sáng hôm sau, ta vừa định trở về phủ Yến Vương lấy lại của hồi môn thì một vị nội giám vội vã chạy đến:

 

"Quận Chúa... À không, Diệp tướng quân! Hoàng Thượng tuyên ngài vào triều!"

 

Ta sững người, hôm qua đâu có nhắc đến chuyện này!

 

Có phải ta vừa vắng mặt buổi chầu không?

 

Trên đường đi, nội giám tên Tiểu Chấn ríu rít kể lại tình cảnh khi đó.

 

Nghe nói vừa lên triều, Hoàng Thượng đã vươn cổ nhìn quanh:

 

"Diệp Lệ Chi đâu? Đại tướng quân tam phẩm sao không lên triều?"

 

Chúng thần hai mặt nhìn nhau, vội vàng sai người đi tuyên triệu ta.

 

Đến khi ta vội vã chạy đến, Hoàng Thượng lại vung tay một cái:

 

"Thôi được rồi, bãi triều đi."

 

Ta: "..."

 

Có cảm giác như bản thân bị trêu đùa vậy.

 

Một khắc sau, Hoàng Thượng lại bổ sung:

 

"Lệ Chi, ngươi ở lại, theo trẫm đi dạo Ngự Hoa Viên."

 

Ta theo bản năng nhìn về phía ngoại tổ phụ.

 

Đáng tiếc thiên phú của ngoại tổ phụ đều dồn hết vào võ lực, trí thông minh cực kỳ có hạn.

 

Còn ngốc hơn ta, há miệng nhìn chằm chằm Hoàng Thượng.

 

Thậm chí còn không nhận ra ánh mắt cầu cứu của ta.

 

Ta bất an theo Hoàng Thượng đi đến Ngự Hoa Viên.

 

Ông ấy đầu tiên là cho cá chép ăn, sau đó là đi thưởng hoa.

 

Cuối cùng mới giả vờ thờ ơ mở miệng:

 

"Những năm qua... Mẫu thân ngươi có từng về báo mộng cho ngươi không?"

 

Ta thành thật gật đầu:

 

"Thường xuyên đến chơi, mẫu thân còn đắp chăn cho ta nữa."

 

"Vậy bà ấy có từng nhắc đến trẫm không?"

 

"Chưa từng."

 

Hoàng Thượng khẽ bật cười:

 

"Ngươi đúng là thật thà, cũng không biết dỗ dành trẫm vài câu. Nếu làm trẫm vui, có khi trẫm lại thưởng cho ngươi không ít bảo vật ấy chứ."

 

Nói đến đây, ông ấy dường như có chút hứng thú, bảo ta theo ông ấy đi đến một nơi.

 

Chúng ta đi rất lâu, trời gần sập tối mới đến nơi.

 

"Đây là..."

 

"Ừm, lăng mộ Hoàng Gia, trăm năm sau trẫm sẽ được an táng ở đây."

 

Hoàng Thượng dẫn ta bước vào lăng mộ vừa mới xây xong.

 

"Nhìn xem, sau này trẫm sẽ nằm ở đây, bên cạnh là tro cốt của mẫu phi ngươi. Trẫm biết Sương Nhi vẫn còn giận trẫm, nhưng không sao cả, đợi xuống dưới rồi, trẫm sẽ nhận lỗi và dỗ dành nàng ấy thật tốt."

 

Ngón tay ngài lướt qua từng món đồ tùy táng.

 

Có phượng quan mà chỉ Hoàng Hậu mới được đội, có dạ minh châu do Đông Hải tiến cống, còn có cây san hô cao ngang người...

 

Châu báu chất đầy đất, nhiều không kể xiết, như thể chỉ là những thứ không đáng giá.

 

Còn có... Lê Hoa Thương từng bị Diệp Minh Châu lấy đi.

 

Hoàng Thượng nhẹ nhàng vuốt qua mũi thương:

 

"Tất cả những thứ này đều dành cho nàng ấy... Ngươi nói xem, liệu Sương Nhi có tha thứ cho trẫm không?"

 

Ta không trả lời.

 

Một phần là vì cảm thấy hơi ghê tởm.

 

Một phần là vì ánh mắt ta dừng lại trên nửa miếng ngọc bội đeo bên hông Hoàng Thượng. Dây tua ngọc đã cũ kỹ, chất lượng cũng không thể nói là cao cấp. Vậy mà bệ hạ lại luôn mang theo nó ở bên người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hôm ta về phủ lấy lại của hồi môn, ta sắp xếp Vương Man Đầu và Lục Tiểu Cửu đến kiểm kê và đối chiếu.

 

Hai người bọn họ sống hơn 20 năm qua cũng chưa từng trải qua bài kiểm tra nào lớn như vậy.

 

Cả hai đều như lâm đại địch.

 

"Một đôi ấm sứ Tống Quan Thanh Uẩn."

 

"Có! Đây này!"

 

"Ngươi bị ngốc à! Dù không nhận ra đồ sứ thì cũng phân biệt được màu sắc chứ! Thứ này màu hồng mà!"

 

"Ồ ồ ồ! Để ta tìm lại... rắc!"

 

"Má! Ngươi làm vỡ của hồi môn của tướng quân rồi!"

 

"Ngươi chếc chắc rồi Lục Tiểu Cửu! Sau này tướng quân xuất giá, ngươi phải đi theo bồi giá luôn đấy!"

 

Ta nghe bên ngoài náo loạn cả lên.

 

Có tiếng gầm thét của Vương Man Đầu, có tiếng Lục Tiểu Cửu cà lăm xin lỗi, có tiếng Diệp Minh Châu khóc lóc la lối không cho chuyển đồ đi...

 

Ta lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm.

 

Không bao lâu sau, bỗng có giọng nói của Thái Tử vang lên:

 

"Muội muội Lệ Chi đang tìm gì vậy?"

 

Tay ta khựng lại, rồi thản nhiên xoay người:

 

"Không có gì, nhìn đồ nhớ người, xem qua di vật của mẫu phi mà thôi."

 

Thái Tử có vẻ muốn an ủi ta vài câu, nhưng bị Diệp Minh Châu cắt ngang:

 

"Thái Tử ca ca! Huynh đến tìm ta sao?

 

"Sao không qua viện của ta... Diệp Lệ Chi! Lại là ngươi!"

Tuyết Lạc Vô Ngấn

 

Ta lười dính vào chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ. Thấy hồi môn đã kiểm kê xong, ta liền gọi người dọn đi, sau đó chắp tay:

 

"Thứ lỗi, thánh thượng giao ta việc huấn luyện tân binh. Ta phải đến quân doanh rồi."

 

Ta định nhanh chóng thoát thân, ai ngờ hai mắt Thái Tử lại sáng rực lên:

 

"Cô cũng thông thạo cưỡi ngựa b.ắ.n cung, có thể tới đó để tham quan chứ?"

 

Diệp Minh Châu vẫn giống như mọi khi, hễ có chuyện gì cũng chen chân vào, lập tức đòi đi theo.

 

Trên đường đi, nàng ta còn ghé sát vào ta:

 

"Vị trí Thái Tử Phi, ta nhất định phải có được."

 

Ta thật sự cạn lời: Chẳng ai thèm tranh với ngươi miếng phân đó cả, rõ chưa?!

 

Tới quân doanh, Thái Tử xắn tay áo lên muốn thể hiện tài nghệ.

 

Kết quả chưa đầy một nén nhang, hắn ta đã sử dụng chiến thuật ho khan:

 

"Thực ra cô cũng chỉ biết chút chút về cưỡi ngựa b.ắ.n cung thôi."

 

Ta nhàn nhạt đáp:

 

"Thái Tử thật tự tin."

 

Dưới đất toàn là tên gãy.

 

Con thỏ dùng làm bia ngắm vẫn thản nhiên gặm cỏ.

 

Thái Tử bận rộn cả buổi, đến một cọng lông thỏ cũng chẳng b.ắ.n trúng.

 

Đám binh lính tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đều viết rõ mấy chữ:

 

"Vô dụng vô dụng vô dụng..."

 

Cuối cùng Thái Tử đỏ bừng mặt, tức giận đến mức lao tới chụp thỏ bằng tay không.

 

Kết quả bị con thỏ đá cho một phát vào mặt.

 

Ngay lập tức, hai giọt m-áu mũi chảy xuống khuôn mặt tuấn tú của Thái Tử.

 

Ta không nhịn được mà giơ ngón cái:

 

"Đúng là một trận giao đấu kịch liệt."

 

Diệp Minh Châu thì đau lòng không thôi, vội vàng chạy đến dỗ dành Thái Tử:

 

"Thỏ thỏ hư! Thái Tử ca ca có đau không, để ta thổi giúp huynh nhé?"

 

Ta nhíu mày.

 

Một vị Thái Tử như vậy mà kế vị... cảnh tượng sau này thật sự không dám tưởng tượng.

 

Không biết từ khi nào, Tiết Tụng đã đứng ở phía sau ta:

 

"Không sao, cứ mạnh dạn mà tưởng tượng đi."

 

Ta giật nảy mình:

 

"Sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?!"