Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 401: Vậy thì như thế nào?



Chương 401 : Vậy thì như thế nào?

“Sao rồi? Có phải có cái cảm giác như mình đang là thần linh không?”

Sau khi Annie rút lui thì cũng nghe thấy cái lời chế giễu của Tạ Kỳ vang lên.

“….Chỉ cần ta làm việc này thôi sao? Rốt cuộc cái mục đích cuối cùng của ngươi là gì?”

Nàng không hề trả lời những cái câu hỏi quá mức hiển nhiên đó mà lại chất vấn ngược trở lại.

Nhìn những cái góc độ hồi nãy kia thì đám người đó cứ luôn miệng nhắc đến từ ‘Mẫu Thần’ gì đó nên là dựa vào những hiểu biết của mình đối với mấy cái giáo đoàn bí mật thì cả thêm cái tin đồn ở trong trấn thời gian gần đây đã khiến cho Annie liên hệ mọi chuyện lại với Tạ Kỳ.

Có thể đưa ra cái công cụ liên hệ vừa thần bí mà vừa có năng lực mạnh mẽ đến như vậy thì xem ra vị thế của Tạ Kỳ ở trong cái giáo hội này thì cũng cực kỳ cao có khi lại là ở trong cái đám đỉnh nhất cũng không chừng.

“Bảo ta làm đạo diễn rồi mở ra một nghi thức về c·ái c·hết to lớn….. hay là ngươi định gọi cái gì đó ra hay sao?”

Tạ Kỳ mỉm cười hài lòng khi nhìn Annie.

Chỉ dựa theo những lời mà hắn nói mà chẳng hề có mối liên hệ nào mà nàng cũng có thể suy luận ra được như vậy thì quả thật không hổ là người mà hắn để mắt đến mà.

“Đúng như cô nói đó, ta là muốn lấy được nhiều tín ngưỡng để cho cái vị thần kia được tái sinh.”

Tạ Kỳ gật đầu rồi lại nghiêng đầu nhìn nàng: “Hiện tại thì cũng đã biết mục đích của ta rồi, cô vẫn muốn giúp ta chứ?”

“Haha.”

Annie liền nhoẻn miệng cười: “Ta còn đường để mà từ chối nữa sao?”

“Ừm, thì không có mà.”

Tạ Kỳ cũng cười mà trả lời.

————

Đến khi cả hai vừa mới xuất hiện lại thì lại thấy ở trong nhà thờ lại đang đông nghẹt cả người rồi.

Dù là nhà thờ không có gần khu dân cư gì cả nhưng mà những cái t·iếng n·ổ lúc nãy cũng đã khiến cho những người đi đường phải chú ý.

Tạ Kỳ lại có danh tiếng cực kỳ tốt ở trong trấn nên đã có người chạy đi tìm người để cùng nhau đi vào xem có phải là vị cha xứ có chuyện gì không.



Phil thì sau khi mà Tạ Kỳ đi rồi cũng đã được thả ra còn Annie thì lại kêu hắn ta ở yên ở đấy mà chờ trước đã.

Còn Lee với Johnny thì chỉ có thể tiếp tục đợi ở trong phòng thôi rồi thành ra bị mấy người dân đang có lòng tốt muốn giúp đỡ bắt ngay tại chỗ.

Cha xứ với cả John thì m·ất t·ích, còn cái phòng đó lại có một cái lỗ hổng to như thế mà lại còn do v·ụ n·ổ mà tạo thành, mà ở hiện trường lại chỉ còn đúng ba người khách nơi khác đến không nên có ở đây cả.

Vậy là Phil, Lee và Johnny b·ị b·ắt giữ ở đấy luôn.

Mấy tên cảnh sát đang vội vàng đến nơi để hỏi về cái tung tích của Tạ Kỳ với John.

“Tụi tao không phải là khủng bố! Hắn với lại đồng đội tụi tao chỉ đến một nơi thôi thì chắc là lát sẽ quay lại mà thôi!”

Lee ra sức mà giải thích cho cái tên cảnh sát đang định còng tay hắn lại mà bị bỏ ngoài tai hết rồi.

Còn ở một bên Phil thì lại một mực cự tuyệt việc b·ị b·ắt, mà đám cảnh sát cũng lăm le mà rút súng ra rồi.

Trong lúc mà Lee đang đau đầu nhức óc vì việc này thì lại có một cái giọng nói trầm ấm truyền đến từ phía sau.

“Có chuyện gì đang xảy ra sao?”

Họ liền quay đầu lại, thì thấy là hóa ra là cái vị cha xứ đã biến mất và một người phụ nữ đang cùng nhau đi đến.

“Cha xứ à, ngài không có việc gì chứ, tụi con có nghe thấy là ở quanh đây có người dân đang báo cáo là có t·iếng n·ổ nên là chạy đến để điều tra một phen.”

Một viên cảnh sát trông khá thân thiết với Tạ Kỳ lên tiếng.

“Ra là vậy đó, thật là xin lỗi mà, chỉ là ta lỡ mời bọn họ đến để mà tham quan cái thí nghiệm mà ta đã làm thôi thì không ngờ lại bất cẩn trong việc điều chế thành ra nó lại bị nổ mất, đã làm phiền các người phải chạy một chuyến rồi.”

“A, ra là như vậy đó à, nếu mà cha xứ không sao là tốt rồi, mà đúng rồi đó, con chẳng thấy John ở đâu hết thì sao nhỉ?”

Nghe đối phương hỏi vậy thì Tạ Kỳ cũng nói bừa cái lý do bảo John là mình đang giao việc cho hắn mà bịt miệng chuyện này lại.

Vì những người có mặt ở đó đều không sao thì mấy viên cảnh sát kia cũng coi như hoàn thành công việc rồi thu dọn ra về.

Mà những người dân bên cạnh đã vào xem tình hình từ trước, mà bây giờ thì thấy cảnh sát đều đã về rồi thì cũng biết là không có gì xảy ra hết.

“Cha xứ ơi, ngài phải bảo trọng sức khỏe mà à, con có giữ được ít trứng ở chỗ con đó, để con đem lại cho ngài với lại John bồi bổ cơ thể?”



“Đúng rồi đó, nhà con còn có chút len đây, đợi ta sẽ đan cho ngài hai cái khăn quàng cổ mà thời tiết gần đến mùa đông rồi mà đừng để bị cảm!”

“Cha xứ, con….”

Sau khi Tạ Kỳ xuất hiện liền nhận được sự quan tâm của người dân nơi đây.

Hắn luôn mỉm cười mà trả lời với từng người một mà thỉnh thoảng còn lắc đầu từ chối: “Chỗ của ta có tất cả mọi thứ rồi, không cần phải làm phiền các vị nữa đâu mà chỉ cần luôn đồng hành cùng với chúa thôi là đã chẳng còn cần thêm những vật ngoài thân kia rồi.”

“Cha xứ ơi, ngài quả là người thành kính quá đi à…..”

Sau khi nghe Tạ Kỳ vừa mới nói thì cư dân đều hết mực là cảm động.

Còn Annie và Lee thì là những người biết rõ bản tính của hắn ta đều lặng lẽ mà đứng im nhìn hắn giả bộ đạo mạo mà không ai thèm lên tiếng gì cả.

Annie lúc này thì đã không còn là một npc bình thường nữa mà lúc nãy Tạ Kỳ cũng đã nói cho nàng biết về thân phận tù nhân mà nàng luôn nghi ngờ trước giờ thì cũng đã có lời giải rồi.

Cô đang nhìn về phía Lee và Johnny thì lại thấy cả hai người này lại khác đi từ ngày mà vừa đặt chân vào thị trấn rồi.

Cô vốn dĩ còn nghĩ là đám tà giáo đồ kia hay là những hội nào đó c·ướp lấy thể xác của bọn họ rồi lại định tìm cơ hội để làm rõ chuyện này.

Mà bây giờ cô mới biết được là ba người họ bao gồm cả Fane b·ị b·ắt vào sở cảnh sát kia đều có chung thân phận với Tạ Kỳ.

Đều là những cái người chơi bất thường và vốn dĩ thuộc về thế giới chân thật và thường bị gọi là tù nhân.

Còn về chuyện là tại sao bọn họ đều là tù nhân mà Tạ Kỳ lại lại không quen biết gì đến bọn họ cả thì Annie đoán có lẽ là do trong phạm vi tù nhân thì vẫn có sự phân chia theo tổ chức mà thôi.

Mà cả ba người kia dường như cũng không thấy có gì lạ trước cái trạng thái của Tạ Kỳ cho nên Annie lại nghĩ là chắc là bọn họ đều đã biết rõ thân phận của Tạ Kỳ rồi mà chẳng rõ là vì cái nguyên nhân gì mà cả ba lại không có bắt tay hợp tác với hắn thôi.

Mà Tạ Kỳ thì lại cũng không thể hiện là đang chú ý nhiều hơn đến họ vậy nên chắc chắn ít nhất bọn họ cũng không phải là những đối thủ của nhau rồi.

Nếu mà bây giờ đã biết rõ hơn về thân phận của bọn họ thì Annie cũng coi như là không còn chút hứng thú nữa rồi.

Cô đang cảm nhận có cái gì đó ở trong cái pho tượng mà đang giấu trong túi mình là có cái gì đó ở trong nó đang sôi sục cả lên.

Phil đang ở gần cô nhìn thấy cô biến mất rồi lại xuất hiện mà cái khí chất của người này lại đột nhiên thay đổi chút ít, làm trong lòng hắn chùng xuống.

“Lúc nãy ngươi đã đi đâu với hắn? Ngươi đã làm gì?”



Annie định thần lại khi nghe thấy tiếng của Phil hỏi.

Từ sau khi cô phục hồi ký ức thì mỗi khi mà đối mặt với Phil cô đều vô thức nghĩ đến những hình ảnh lúc cuối.

Rõ ràng bản thân mình lại vứt bỏ hắn để bảo toàn tính mạng mà ở nơi kết thúc sinh mạng kia của hắn cô cũng không có thấy mà cũng không biết là ở lúc cuối kia thì trong lòng hắn có hề hối hận gì không nữa?

Bọn họ là đồng đội của nhau mà lại cũng chính là người thao túng và người bị thao túng.

Ngay từ cái lần gặp mặt đầu tiên thì mối quan hệ giữa bọn họ cũng chưa hề liên quan đến cái khía cạnh cảm xúc bao giờ.

Cô lên kế hoạch còn Phil thì lo thu thập thông tin mà rồi cùng nhau thực thi.

Mà cái mối quan hệ không được lành mạnh này lại là một cái lựa chọn cần thiết để cho bọn họ có thể duy trì được sự tồn tại của bản thân mình.

Mà những cái thứ đó đều bị phá vỡ khi mà đối diện với c·ái c·hết rồi.

Cô thì đã giữ vững trái tim của mình mà chưa hề vì ai mà ở lại cả.

Vậy mà Phil lại đã từ bỏ cái sinh mạng của bản thân để dành lấy cho cô cơ hội sống sót.

Annie cúi đầu mà không có lời hồi đáp.

“Ngươi làm sao vậy?”

Giọng nói của Phil vừa như gần mà cũng như là ở xa.

Annie bỗng nghĩ là khi nãy Tạ Kỳ đề nghị thì lại cũng chẳng hề có nói là sẽ mang Phil đi cùng.

Còn chính bản thân cô thì ngay ở lúc đó lại không hề nghĩ là Phil nên làm thế nào cả.

Mà nàng, lại một lần nữa bỏ rơi Phil.

“Không sao cả.”

Annie ngẩng đầu lên mà cười với Phil.

Phil thì rất ít khi nhìn thấy Annie cười với mình nên là đã lơ đễnh một chút mà cũng chẳng thấy được vẻ lạnh lùng ở sâu trong mắt của đối phương.

Vậy thì thế nào chứ?

Vốn dĩ chỉ là công cụ, không có cái này thì kiếm một cái khác mà dùng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com