Nàng đã bị nhốt vào trong phòng thẩm vấn cả một hồi lâu, mà Brant với cả Kasha vẫn luôn ở cùng một chỗ với cô mà lại cũng chẳng hỏi han gì, mà chỉ luôn im lặng.
Rồi sau đó thì nữ cảnh sát kia thỉnh thoảng lại lắc đầu với Brant rồi lại tiếp tục im lặng.
“Này, mấy người không hỏi ta gì đó sao?”
Vì là lần thứ hai bị vào chỗ này rồi nên cô cũng có coi như là biết về cái quy trình thẩm vấn.
Trước kia mà có đánh nhau với Johnny cũng đều bị mấy cảnh sát đến đây hỏi, lúc đó còn gì không hỏi nữa là coi như cả chuyện tè dầm lúc bé đều có khi sẽ bị lôi ra cho hết.
Brant im lặng.
Hắn cũng không hề nghĩ là Kasha dù có đã thử đến mấy lần cũng không thể nào nhìn rõ được là cái đám người mặc áo đen đã biến mất như thế nào vào tối hôm qua cả.
Ở trong góc nhìn của bọn họ thì chính là Fane lúc đang cùng Johnny và Annie vừa định vào trong khách sạn thì nàng đột nhiên lại lùi lại rồi dùng cái đồ gì đó đang ở trên người của nàng mà ném thẳng vào trong khách sạn luôn.
Rồi sau đó khách sạn bị nổ, bên ngoài lại có một đám người mặc đồ đen đến mà cái đám người đó chính là những cái tên mà ở ngoài cái đường nối với bên ngoài đó mà đã g·iết hại hai cảnh sát ở chỗ đấy đó.
Fane nhìn qua cũng không có giống với đám người kia, lại cũng có hành động n·ém b·om về phía bọn họ.
Sau đó Kasha lại chẳng thể nào thấy được gì nữa cả mà bất kể là Fane hay là những người mặc đồ đen đều chẳng hề biết tung tích của bọn họ đâu.
Cũng may là tối qua thì ngoài khách sạn ra cũng không có chỗ nào bị hư hại nữa.
Brant vốn định thông qua việc Kasha hồi tưởng lại để tìm manh mối, rồi sau đó thì sẽ ném ngay lên mặt Fane, vậy thì cho dù người phụ nữ này muốn che giấu cái gì đi nữa thì cũng chẳng hề có liên quan gì đến nữa rồi.
“… Cô thành thật khai báo cho ta, tối qua đám người áo đen kia là những ai mà còn bọn chúng đã đi đến chỗ nào?”
Quá khứ của Fane thì đã được cảnh sát điều tra xong từ lâu rồi, cũng không có gì đặc biệt cho lắm.
Nàng có thể mang theo những quả bom đó vào thì nhất định là có đồng bọn nào đó đang đi cùng với cô rồi.
Mà đám người mà đã cùng với nàng đến từ trước đó thì hầu như đều ở bên trong khách sạn cả, nếu mà họ là đồng bọn của nhau thì thiếu nữ này chắc là không n·ém b·om vào mà chẳng hề chần chừ thế đâu.
Dù sao thì cũng không ai dám đảm bảo là trong một v·ụ n·ổ lớn như thế thì vẫn còn có thể không b·ị t·hương được cho nên cái việc mạo hiểm với cái mục đích để làm sạch cái tiếng cho mình có hơi không đáng lắm.
Vậy nên Brant vẫn chưa bắt những người đó lại trước, mà chỉ cho cảnh sát ngầm mà theo dõi bọn họ thôi.
Fane cũng đã đoán được là trước mắt cô đang có một vài năng lực nào đó mà có thể nắm bắt được những gì đã xảy ra ở đêm qua rồi.
Nhưng cũng có lẽ chỉ thấy được ở một góc nhìn không hoàn toàn mà thôi nếu thật sự thấy cái con quái vật ở khách sạn cũng như đám người áo đen kia mà biến thành quái vật hết thì cũng đâu có đủ bình tĩnh mà đến thẩm vấn nàng làm gì, mà lẽ ra là đã phải phái người ở trong trấn ra để lục soát hết tất cả lên rồi mới đúng chứ?
“Nếu mà ta nói ra thì các người sẽ không có cho là ta bị bệnh chứ?”
Fane mở miệng nói để mà chích cho bọn họ một mũi tiêm phòng ngừa trước đã.
“Bọn ta thuộc về tổ điều tra sự bất thường, gặp rồi nghe những chuyện lạ còn nhiều hơn nữa kìa, cứ nói hết những gì cô biết ra đi.”
Brant lên tiếng nói.
Fane thì im lặng mà cân nhắc xem là nên nói đến mức nào thì đủ.
Hiện tại Tạ Kỳ đã tìm thấy được mà trừ cái chuyện là cả hai vẫn chưa có tiết lộ thân phận cho nhau thì trông có vẻ như hắn cũng đang rất ổn.
Thì cái nhiệm vụ ban đầu xem ra cũng rất dễ hoàn thành thôi vậy nên là Fane chắc chắn phải cân nhắc về cái nhiệm vụ chính của cái phó bản này chứ.
Dựa theo những gì mà nàng điều tra được trong mấy ngày nay thì những người đ·ã c·hết ở trấn thì đều là do đám người áo đen của hội Hoàng Hôn gây ra cho nên là cái nhiệm vụ điều tra của cô thì là sẽ tìm ra cái phương thức g·iết người của đám người đó mà rồi theo đó lần theo dấu vết của người cầm đầu phía sau rồi giao chiến với bọn họ thôi đúng không?
Ủa?
Không đúng mà, chuyện này sao mà cứ sai sai sao ấy…
Trước tiên thì hãy liệt kê những dữ kiện có sẵn trước đã:
Tạ Kỳ là giáo hoàng của hội Hoàng Hôn cũng có thể nói là cái trùm cuối có cái địa vị cao nhất ở cái tổ chức mà ngoại trừ cái vị nữ thần đó ra thì chắc không ai cao hơn cả.
Mấy cái vụ án g·iết người ở trấn này đều liên quan đến cái đám người áo đen hội Hoàng Hôn đó mà cái người đứng phía sau gây ra những vụ đó thì có lẽ là thuộc hàng top ở bên hội kia.
Cái nhiệm vụ của cái tổ điều tra bọn cô là sẽ tìm ra cái người cầm đầu phía sau mà giao chiến với hắn ta……
Cũng đã biết trước là trấn này đang có một vị giáo hoàng Tạ Kỳ như vậy ở đó thì có tên top cao nào dám to gan làm ba cái trò con cóc gì trước mắt hắn cơ chứ?
…….
……!!!
Đầu óc từ sáng đến giờ đang trong trạng thái ngớ ngẩn bỗng dưng tỉnh táo cả ra rồi.
Không phải chứ…..
Không phải như vậy chứ?
Không thể như vậy được chứ!
Có khi nào là mục đích của bọn họ là để…. đánh nhau với Tạ Kỳ không?
Brant thì vẫn cứ đang ngậm kẹo mà nhìn vào cái khuôn mặt đang ngơ ra kia sau khi thốt ra một câu nói.
Hắn liếc mắt nhìn qua Kasha rồi ra dấu hiệu cho biết là cái người này là bị sao vậy?
Kasha tỉ mỉ mà quan sát Fane rồi lại thấy rối như tơ vò luôn rồi.
Brant gõ tay lên mặt bàn rồi kéo Fane lại với thực tại.
“Nếu như cô định là bịa ra chuyện thì khuyên cô là tốt hơn hết là nên bỏ đi thì hơn đó, có nói dối hay là không tụi ta là sẽ thấy được ngay thôi.”
Nói dối……
Fane đột nhiên lại nghĩ ra, là nếu đem chuyện này nói thẳng hết ra cho mấy viên cảnh sát rồi lại lợi dụng bọn họ mà giam giữ Tạ Kỳ lại thì cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ đó thôi đúng không?
Chỉ là liệu họ có tin lời mình mà đi bắt cái người cha xứ mà nổi tiếng là cực kỳ có danh vọng ở trong trấn này sao?
Mà với cả, cho dù bọn họ tin lời mình rồi mà có đi tìm Tạ Kỳ thì với năng lực của Tạ Kỳ thì chắc cũng sẽ chẳng dễ dàng để mình b·ị b·ắt làm gì đâu.
Có vẻ là ngoại trừ Fane và Lee với cái đám người đó đi đối đầu với Tạ Kỳ thôi thì cũng chẳng có cái cách nào khác để mà đối phó với Tạ Kỳ bây giờ rồi.
Phải làm sao đây?
Bọn họ là đến đây để mà cứu người vậy mà cái nhiệm vụ ở trong phó bản lại bắt buộc bọn họ đối đầu nhau là có ý gì chứ, lẽ nào là họ phải đi trái ngược lại với lời mà trưởng ngục đã từng đưa ra hay sao?
Một khi đã vào phó bản cấp A thì những cái bùa vượt ải vẫn còn có tác dụng ở cái cấp phó bản thấp cũng đều hết tác dụng luôn rồi.
Dù cho độ khó mà vào là có cao đến đâu thì chỉ cần là chưa có hoàn thành nhiệm vụ thì họ cũng sẽ chỉ nhận được một cái kết mà thôi.
Vậy nên là bọn tù nhân cấp A thường sẽ đều rất thận trọng trước khi mà tiến vào phó bản mà thường sẽ phải dùng hết nửa số tiền của mình mà mua đủ các đạo cụ hay là thẻ kỹ năng để mang đi cùng.
Mà cái chuyến lần này đến lại rất là vội vàng do họ chỉ nghĩ là đây sẽ chỉ là một cái nhiệm vụ cứu người đơn giản thôi nên cũng chẳng kịp chuẩn bị cái gì cho ra hồn cả.
Cứ trên người chỉ toàn là những đồ mà họ đã tích cóp được từ trước kia dùng để bảo mệnh thì ok mà để hoàn thành nhiệm vụ thì có khi họ phải kẹt mãi ở đây cho mà coi đó.
Fane liền ngẩng đầu nhìn lên trên không trung mà cố gắng gửi đi cái tín hiệu cầu cứu về phía trưởng ngục giam của mình từ xa.
Thật sự là một tử cục mà, thưa trưởng ngục giam ngài không thể nào mà thấy c·hết không cứu được đâu mà!
“Có phải nàng bị vấn đề về thần kinh thật rồi không đó?”
Brant dựa người vào trong ghế rồi nhỏ giọng mà hỏi với Kasha.
Chuyện này đâu trách hắn ta được, ai bảo cái người này vừa thì lại đơ ra mà một chút thì lại đang lườm nguýt cái không khí kìa.
Trông sao cũng thấy không được bình thường mà.
“Cạch—–tổ trưởng à, mời ngài ra ngoài trước một chút đã.”
Đột nhiên thì cái phòng thẩm vấn lại bị mở từ ở bên ngoài ra mà thành viên của tổ dị biệt kêu Brant ra ngoài.
Sau khi vừa mới đi ra thì liền nghe được thuộc cấp mình báo cáo là ở dưới bụi hoa hồng bên ngoài ngoại ô đã phát hiện được đâu đó mười mấy mảnh vụn xác không đồng nhất.
“Bọn ta đoán, có thể là chính là mấy tên áo đen mà Kasha đã thấy.”
Brant nghiến răng rắc cây kẹo mút ở trong miệng mà ánh mắt liền nheo lại.
“Đưa ta đi đến hiện trường đi.”
Ngay khi vừa định xuất phát thì đã kêu người còn lại đem theo cả Kasha đi luôn: “Còn cái n·ghi p·hạm kia nữa cũng phải dẫn qua luôn đi.”
Vì cái n·ghi p·hạm kia cứ mãi không chịu mở miệng ra mà lại cứ nhìn ra đấy thì hãy cho người ta tận mắt nhìn vào cái hiện trường kia một phen mà rồi khi bị kích động về tinh thần quá độ thì Kasha chắc có lẽ là có thể thuận lợi mà tìm hiểu được cái bí mật mà nàng đang có rồi đó.
Cùng lúc đó ở bên ngoài trong bụi hoa hồng kia thì cái dây leo đang ở dưới đất cũng đã được lật lên.
Đám cảnh sát thì đang phải mạo hiểm đến bị kéo xuống thì cũng đã tìm thấy được một phần lớn t·hi t·hể rồi.
Mà có rất nhiều người còn chẳng thể nào ghép thành được một thân thể hoàn chỉnh dường như đã bị cái biển hoa hồng này hấp thụ mất cả rồi.