Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 405: Hành động



Chương 405 : Hành động

Annie, Phil, Lee và Johnny bị giữ lại ở nhà thờ.

Khách sạn thì không thể ở được nữa, Annie có thể ở tại căn nhà cũ của Artha, nhưng vì nhiều lý do khác nhau mà cô cũng không có ý định quay về đó.

Vậy là Tạ Kỳ liền vui vẻ mời bọn họ ở lại nhà thờ.

Bên trong nhà thờ cũng còn khá nhiều phòng trống, tuy không có chăn đệm gì cả nhưng có thể mượn tạm của mấy hộ dân xung quanh, có Tạ Kỳ ra mặt thì mấy chuyện này cũng quá là dễ như trở bàn tay thôi.

Sau khi Tạ Kỳ tìm được John về thì liền bận rộn chuẩn bị chỗ ở cho bọn họ.

Lee với Johnny ở bên cạnh giúp đỡ, Johnny thì cũng chẳng thấy gì cả, chỉ nghĩ bọn họ đang loay hoay tìm chỗ để tối nay ngủ thôi nhưng Lee thì lại nhìn Tạ Kỳ với dáng vẻ đời thường như vậy mà lại liên tưởng đến cái dáng vẻ ngang ngược kia của hắn ta, mà thấy là người này cũng khác lạ quá.

“Ngươi nhìn ta như vậy là có điều gì muốn nói với ta à?”

Lee định thần lại rồi thấy Tạ Kỳ đang mỉm cười mà nhìn mình khiến hắn nổi hết da gà ở dưới lớp quần áo.

“… Không có gì đâu, chỉ là ta đang có chút lo lắng cho người đồng bọn b·ị b·ắt giữ vào đồn cảnh sát mà thôi.”

“Ồ? Là nói đến cô nương đó sao, ừm… mà ta cũng có thể hỏi thăm chuyện của nàng mà ta cũng thấy hình như thiếu nữ kia không giống người xấu nên chắc cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

“À, phải rồi, chắc chắn là thế…..”

Lee cười gượng gạo, mà lại chẳng rõ câu nói này của Tạ Kỳ là thật hay giả nữa.

Còn muốn nói Fane không làm chuyện xấu, thì cho dù có cho hắn dùng cả chân để mà nghĩ thì chắc chắn là hắn cũng không bao giờ mà tin nổi.

Mà hắn cũng còn chút ký ức hồi đêm qua, nhưng trong khoảng thời gian mà Fane vừa mới xuất hiện trước mặt hắn thì cũng chẳng rõ là đối phương đã làm cái gì cả, nhưng nếu nàng đã b·ị b·ắt rồi thì hắn cũng hiểu là đối phương chắc là không có chịu ngoan ngoãn đâu.

“…”

Sau khi nói xong thì Lee lại vừa đi mà vừa nhìn cái khuôn mặt nhìn nghiêng của Tạ Kỳ.



Mà suy tính trong lòng người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, mà còn đang đắn đo xem có nên nhận người quen với hắn nữa không.

Lúc trước thì khi còn ở trong nhà của Nick thì hắn đã trực tiếp hỏi đối phương rồi thì bị cái dáng vẻ là một tên npc giả tạo của hắn ta cho qua chuyện luôn rồi bản thân còn bị dính chưởng nữa chứ.

Nhưng bây giờ thì bọn họ lại ở trên một cái thuyền mà chắc chắn không thể nào hỏi mà bị phủ nhận lần hai nữa được.

Bọn họ khi mang theo cả nệm chăn giường chiếu quay lại thì phòng của bốn người đều phân bố nằm trên hai cái lối hành lang, mỗi bên là có hai cái phòng.

Annie thì tất nhiên là ở cùng với Phil một bên, còn lại là Lee và Johnny rồi.

Johnny trông tâm trạng cũng rất tốt mà vừa dọn dẹp giường mà vừa huýt sáo rồi.

Lee lại tiện tay đặt đồ đạc ở bên giường sang rồi tìm đến chỗ hắn, nhìn bộ dạng kia mà nổi nóng lên cả rồi.

“Ngươi cũng chẳng còn là trẻ con gì nữa rồi mà Fane b·ị b·ắt rồi mà sao ngươi cứ trông tươi tỉnh như thế hả? Ngươi có biết là làm như vậy thì tụi ta lại thiếu mất một người để hỗ trợ rồi không hả?”

Mà Johnny khi mà nghe thấy Lee nói thì lại bực mình lên giọng: “Hả? Ta thấy thì cũng bình thường mà? Ta mừng là vì nhiệm vụ của tụi ta cũng sắp kết thúc được rồi còn có thể sớm quay trở về hay sao?”

“? Cái gì mà kết thúc? Sao ngươi biết sắp được rồi?”

Lee liền đứng dậy mà hỏi với một cái dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

“Sao không xong, không phải là Tạ Kỳ chính là cha xứ rồi hay sao? Cứ hễ mà tìm thấy được người rồi thì cũng xem như là xong xuôi được rồi còn gì?”

Johnny dường như bỗng nhiên cảm thấy bản thân vượt mặt Lee rồi vênh cằm lên mà thấy khoái chí lắm.

“….. Thì người cũng đã tìm thấy rồi nhưng mà bằng cách nào để mà có thể mang theo người đi mà còn cả nhiệm vụ của chúng ta thì làm gì đó, còn cả mấy cái này thì ngươi đã từng suy nghĩ chưa?”

“Chẳng lẽ là trưởng ngục không nói cho ngươi cái cách hay sao? Hay là vẫn phải cần bọn họ hoàn thành nhiệm vụ ở trong phó bản này nữa sao? Còn nói đến nhiệm vụ của tụi ta, mà cái đám người quái dị g·iết người này làm sao mà tụi ta không tìm thấy họ được hả?”



Lee đau đầu mà nhìn vào Johnny là người mà cứ toàn có những cái suy nghĩ đơn giản đó rồi có chút tuyệt vọng với cái hoàn cảnh trước mắt này.

“Ba chúng ta vào cùng với nhau chứ có phải ngốc đâu mà nếu trưởng ngục không cho cái cách thì làm sao mà ta biết được chứ, điều này phải dựa vào bản thân chúng ta thôi mà nhiệm vụ lần này cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu mà thế mà ngươi có vẻ coi chuyện này chẳng ra gì cả?”

Lee trông bực tức không chịu được mà nắm tóc lại rồi vuốt lăn xuống.

Chỉ mỗi mỗi Fane là có thể được coi là ổn nhất giờ cũng b·ị b·ắt giữ, còn lại một cái tên đầu óc ngốc nghếch nên ban nãy hắn còn có ý muốn bàn bạc cùng với Johnny xem có nên cùng nhau đến chỗ của Tạ Kỳ không còn giờ thì cũng đã quyết định rồi tự mình đi sẽ dễ dàng hơn một tí thay vì lúc đang bàn lại vì cái tính thích ăn to nói lớn chẳng hề có não gì cả của Johnny thì lỡ đâu chuyện lại thay đổi theo.

“Thôi ta nói nhiều với ngươi làm gì cả, giờ ta phải ra ngoài làm việc cái đã còn tự lo liệu được thì thôi đi.”

Mà khi nhìn dáng vẻ mà Lee lại đang rối rắm vuốt tóc kia mà Johnny có cảm giác như đang bị khinh bỉ thế.

Vì cái gì chứ? Rõ ràng cái suy luận ban nãy của mình cũng có đâu là sai hả sao lại có thể có cái thái độ như vậy?

Thằng nhóc Lee đó lúc nào cũng tưởng mình hơn người dựa vào trong cái tổ chức nhỏ nhoi đó lại còn có đến hai cái người S nữa thì tự xưng mình là một đội trưởng của mình nhưng mà đánh nhau thì hắn làm sao thắng được ta chứ?

Johnny khó chịu ra mặt mà phá banh cả cái giường đang được dọn gọn gàng kia rồi lại bắt đầu dọn lại.

Ở một chỗ khác thì Lee cũng đã rời khỏi cái dãy hành lang đó rồi đi về phía mà căn phòng được xem là của Tạ Kỳ ở trong cái mà trước đây Tạ Kỳ đã nói đó.

Khi mà đi đến chỗ nhà bếp thì hắn cũng thò mặt vào xem thử thấy hóa ra đó là cái tên mục sư nhỏ đó đang làm cơm.

Vốn dĩ đến bốn cái vị khách không có trong mong muốn của ai đó thì cũng đành phải làm dư ra thêm bốn suất ăn thôi.

Mùi bơ đang thơm nức mũi, bay thẳng đến cái bụng chưa có gì kể từ buổi sáng đến giờ đã réo cả lên rồi.

“À… Xin lỗi làm phiền chút, tình cờ đi ngang thấy ngươi đang nấu cơm, ngươi có cần ta phụ một tay không?”

Lee ban đầu vốn muốn đi thẳng một mạch cho xong rồi lại không ngờ bị John thấy, chỉ đành nói đôi lời chào hỏi vậy.

“Dạ không sao đâu, dù sao thì mấy người là khách của bọn ta thôi mà với cả ta làm cơm cũng quen rồi mà sắp xong luôn rồi đấy.”

Hình thái mà John hiện giờ không còn giống như trước Lee đã thấy nữa, hắn không còn u sầu gì cả lại ngược lại còn giống y như hồi đầu họ gặp gỡ nữa là khác.



Thật lòng mà nói lúc đó mà thấy là John cứ đi mà không thèm quay đầu lại thì Lee còn cứ tưởng là hắn và Tạ Kỳ đã cắt đứt mối quan hệ của cả hai rồi nữa cơ chứ.

Mà rốt cuộc hắn ta đã thấy được thân phận thật của Tạ Kỳ rồi cũng là vì do là Tạ Kỳ đó không còn diễn là một tên cha xứ tốt nữa mà đã tự mình quay trở về với cái dáng vẻ ban đầu của mình rồi.

Còn John với cái thân phận của mình thì ở gần cha xứ đã khá là lâu nên chắc cũng nhìn thấy những điều không giống trước kia ở đối phương thôi.

Nếu đặt trường hợp vào mình thì Lee nghĩ là chắc nếu biết người thân vẫn đang sống chung lại luôn đeo mặt nạ vào mà để sống chung thì cho dù là có lý do gì chắc bản thân cũng sẽ khó có thể tiếp nhận được cả.

“? Ngươi có việc gì nữa ư?”

Có lẽ vì thấy Lee chưa đi mà John cũng bỏ cái đĩa ở trên tay mà trên đó có đựng bánh mì vừa được lấy từ trong lò nướng thơm nức ra cả ra mà nói.

Lee thì tự mình nuốt nước bọt cái ực vì lại không ngờ cái tên bản thân mà còn đang có cảm thấy thèm bởi cái mùi vị bình dị ở trong cái phó bản đó cả.

Nghĩ một chút mà hắn lại thấy là đến mà cái bụng đói meo mà đánh nhau với họ có khi lại không ra làm sao cả thì hãy nên làm khi đã xong hết bữa rồi sẽ tính tiếp.

Thế rồi không bao lâu thì cả những người còn lại cũng đều chạy hết về phía của cái nhà bếp kia.

Ngày thường thì cũng chỉ có đúng mỗi Tạ Kỳ và John ở đây thôi.

Giờ thì đột nhiên lại đông hơn được thêm 4 người nên chỗ vốn khá là rộng lớn bỗng trở nên ngột ngạt cả.

Bọn họ đều quây lại ngồi với nhau mà cái bàn ăn thì cả Tạ Kỳ và John lại ngồi cùng chỗ, còn lại Annie và Phil thì lại ngồi bên tay trái Tạ Kỳ còn lại là Lee và Johnny ở tay phải hắn ta.

“Xin cảm ơn chúa, người đã ban cho chúng ta được bữa bánh và thịt thơm nồng nàn này…..”

Vẫn chưa để cho Johnny lấy tay đụng vào đồ ăn thì Lee đã lập tức mà ấn tay của hắn xuống.

Tạ Kỳ thì bắt tay vào nhau mà ở bên John cũng cùng một cái động tác giống như vậy đó.

Annie cũng cứ theo mà học tập động tác giống vậy nên Lee mới bắt chước theo, cuối cùng thì còn có Johnny vẻ như miễn cưỡng lắm rồi mới làm y theo nên là lúc này cũng chỉ còn mỗi Phil là ung dung tự tại ăn trước.

Tạ Kỳ thì mở mắt ra rồi lại thấy hai bên má căng tròn của Phil mà khẽ mỉm cười nói với cả những người khác: “Thôi chúng ta hãy bắt đầu bữa thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com