Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 404: Đóa hoa đẹp nhất



Chương 404 : Đóa hoa đẹp nhất

John đang ôm gối, ngồi ở mép vực.

Xa xa là một khu rừng, dưới ánh hoàng hôn mùa thu, trông có vẻ tiêu điều và cô độc.

Nhìn từ phía sau, hắn ta trông như một cây nấm mọc bên bờ vực.

“John.”

Giọng nói truyền đến từ phía sau khiến hắn run lên, nhưng John không hề quay đầu lại mà ngược lại càng vùi đầu sâu hơn.

“Haha, là không muốn gặp ta sao?”

“Không phải…!”

Tạ Kỳ từ từ bước lên phía trước, nghe thấy con nuôi theo phản xạ mà trả lời.

Dường như nhận ra việc tiếp tục trốn tránh như vậy là quá trẻ con, John lúc này mới quay đầu lại.

“Người sao lại đến đây? Mọi việc đã xử lý xong rồi sao?”

“Ừm, tạm thời là như vậy…” Tạ Kỳ không hề do dự mà ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn khung cảnh ở dưới vực sâu.

“Ta biết là ngươi đang ở chỗ này, từ nhỏ, chỉ cần tâm trạng không vui thì ngươi đều sẽ trốn đến chỗ này cả mà cũng chẳng có thay đổi gì.”

Giọng điệu của Tạ Kỳ rất ôn hòa mà cũng giống như giọng nói mà trước đến nay John nghe được.

Trong lòng hắn liền bất giác có chút ấm ức mà lại nhớ lại biểu cảm trước đây cha hắn vẫn chưa từng để lộ trước mặt mình.

Vì sao chứ….

Vì sao lại chẳng chịu nói với mình gì cả?

Hay là mình không hề xứng đáng để cha mình tin tưởng sao?

Tạ Kỳ thân là người đã chung sống cùng John cả ba năm rồi, sao lại có thể không biết hắn ta đang nghĩ gì được chứ.

Ngay từ khi mới gặp chàng trai đó ở trong tu viện thì sức mạnh mẫu thần vẫn luôn bám víu lấy người hắn liền bắt đầu sôi trào cả lên.



Tựa như đã gặp khắc tinh vậy đó, đang dùng tất cả sức mạnh trong cơ thể của mình để mà bảo hắn ta tiêu diệt người trước mắt kia vậy.

Lúc đó Tạ Kỳ cũng mới vào trong phó bản thôi, mà còn chưa nghĩ được đến cách nào để giải quyết tình cảnh khó xử của bản thân cả.

Lại chẳng ngờ mình lại thấy được John ở trong tu viện.

Người này đang mang theo huyết thống mà thế gian coi là thuộc về một vị thần chân chính, chỉ cần là có xuất hiện ở bên cạnh hắn thôi là sẽ khiến cho cả người Tạ Kỳ đau nhức không thôi.

John cảm thấy hình như có người đang xoa xoa đầu mình.

“Ngươi có muốn hỏi ta chuyện gì không? Dù ngươi hỏi gì đi chăng nữa thì ta cũng sẽ nói với ngươi hết.”

Nghe câu này mà những dòng nước mắt cố nhịn nãy giờ cũng trào ra khỏi khóe mi rồi.

Đúng, mà hắn đợi chính là những lời này mà.

Hắn không phải là muốn cha mình cứ phải kể mọi chuyện với mình cho bằng được đâu.

Chỉ là hắn không muốn là mình lại cứ bị ra rìa, lại sống ở một thế giới khác với cha cứ luôn bị rào cản mãi mãi không thể nào vượt qua ngăn lại ở giữa mà thôi.

“…. Vậy thì là đủ rồi.”

Tạ Kỳ cúi mặt xuống nhìn đầu của John.

“Ta sẽ không hỏi đâu, chỉ cần cha không muốn ta biết thì ta sẽ không hỏi.”

“Ha.”

Tạ Kỳ bật cười rồi nhẹ giọng mà ôn nhu mà nói: “Quả thật là một đứa trẻ ngoan.”

————

Trên đường trở về từ vực sâu kia thì Tạ Kỳ cùng với John đã thấy chỗ bị phong tỏa lại rồi.

“Đó không phải là… biển hoa hồng đó ư?”



John nói khẽ một tiếng mà lại nhớ đến hình ảnh hồi đêm qua thấy những cây hoa hồng chiến đấu với quái vật kia.

Hắn cẩn thận ngẩng mặt mà quan sát vẻ mặt của Tạ Kỳ, “Thưa cha, nơi đây…… dường như đã bị người ta dời đi đâu rồi.”

“Không phải dời đi mà là bị vùi lấp hết cả rồi.”

Tạ Kỳ lên tiếng cắt lời hắn ta.

Brant và đồng đội thì cũng đều đã rời đi hết rồi mà cả những t·hi t·hể kia cũng được mang quay về sở cảnh sát hết rồi.

“… Làm việc cũng nhanh thật, mà hình như bọn họ tìm được đường để đi rồi thì phải.”

Tạ Kỳ trông thì không hề giống đang tức giận chút nào cả, mà chỉ là mỉm cười mà nói.

Bây giờ thì hắn vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí huyết vẫn còn đang tuôn chảy ở chỗ dưới đất này mà biển hoa hồng kia là vật liệu rất quan trọng dùng để mà chế tạo nên rượu hoa hồng đấy mà giờ lại bị hủy hoại cả rồi nên là những đơn hàng tháng này của nhà máy rượu lại chẳng có cách nào để mà giao cho đủ rồi.

Khi nhớ tới đám người thuộc quý tộc tầng lớp trên dùng rượu hoa hồng để giữ cho đầu óc tỉnh táo thì Tạ Kỳ không kiềm được mà phải mỉm cười.

Thật là sự nắm bắt thời cơ chuẩn không cần chỉnh đó mà.

Mới chỉ là mình vừa tìm ra tên cộng sự Annie có thể tạo ra những chuyện lộn xộn ở khắp mọi nơi thì rượu hoa hồng kia lại gặp sự cố như thế mà lại còn khiến đám người có thể nắm bắt cục diện kia c·hết tan tác mà cả mọi chuyện phát triển thật là cứ phải nói là quá ư thuận lợi đó.

Còn cả đến như là Artha hay Brant vẫn luôn thấy loại rượu do nhà máy rượu chế ra có gì đó là lạ cả vì lo sợ nếu mà nó cứ được lưu hành khắp các nơi thì sẽ khiến cho người dân bị rơi vào tình trạng ảo giác trên diện rộng.

Thì bọn họ nghĩ cũng không phải sai cho lắm chỉ là chọn nhầm đối tượng để mà nghĩ thôi.

Ngay từ ban đầu khi mà Tạ Kỳ ở đằng sau đứng ra tạo dựng nên nhà máy rượu đó mà lại cho chế tạo rượu hoa hồng thì chính là để mà đặc biệt cung cấp riêng cho quý tộc tầng lớp trên rồi.

Chỉ có những dạng người mà cứ thích đi tìm cảm giác khác lạ khi mà chơi đến hết hứng thú thì mới càng ham thích loại rượu này hơn thôi.

Người bình thường thì có lẽ là không hiểu được, mà cũng phải giống như là Phil thế.

Đã có gia cảnh giàu sang mà vẫn không tìm thấy được ý nghĩa của việc được tồn tại cả thì hắn ta chưa hề khổ sở khi làm việc vì những việc mưu sinh cả vậy nên rất khó để thấu hiểu gọi là buồn vui hay đau khổ gì của một người thường rồi.

Có lẽ lúc mới đầu thì sẽ cảm thấy thích thú vì chút ít mà cũng đủ làm hắn thấy thỏa mãn nhưng mà giá trị của việc cảm thấy thỏa mãn sẽ bị kéo dài ra mà lại quá là dễ dàng để mà thấy được.

Nên mới khiến cho những tầng lớp cao trong xã hội đó thường sẽ rất dễ ham mê loại thuốc cấm đó, cũng chỉ là đang đi tìm một sự kích thích nào đó khác lạ, mà thông thường rất là khó có được.

Mà tất nhiên là Phil được xem là quái lạ trong số những quái lạ kia rồi.



Bọn họ thì cũng chỉ là thể hiện ở những trong hình ảnh của những điều mà họ thấy nhưng mà Phil thì khác hắn lại dám thật sự xông pha thân mình, mà lại dùng sinh mạng của người khác mà đạt được sự thỏa mãn đó cho mình.

Vậy là rượu hoa hồng lại được bọn họ cho là một sự lựa chọn mới.

Khác với những loại mà dễ dàng mua được như t·huốc p·hiện hàng ngày kia mà rượu hoa hồng mỗi tháng lại chỉ có số lượng ít, lại còn phải qua màn được cho người ra sức tuyên truyền đó nữa để cho Tạ Kỳ định hình cho rượu hoa hồng trở thành một loại thức uống cực kỳ xa hoa, mà lại chỉ có những tầng lớp đứng đầu nhất thì mới xứng đáng mà sử dụng.

Đúng như dự tính, thì lại càng trân quý càng được xem là hiếm gặp thì đám người cao quý này càng thích.

Ngay trong thành phố Lời Thề hiện tại thì nếu mà gia đình có danh tiếng nào tổ chức tiệc tùng lại thiếu rượu hoa hồng thì đúng là không thể nào coi là được danh gia vọng tộc được rồi.

Vậy nên mới có việc mà cho dù là Brant tìm hiểu đủ kiểu cũng chẳng thể tìm ra được manh mối nào.

Mà xét cho cùng thì những đám người mà họ có thể tiếp xúc được cùng lắm chỉ thuộc tầm tru·ng t·hượng đẳng cho nên dù là tiếp đãi khách hàng hay là tự uống thì sẽ chẳng có lý do gì để họ chọn loại rượu đó mà giá đó chắc là cao bằng trời rồi.

Mà Tạ Kỳ cũng kiếm được khá bộn đó, mà số tiền đó lại cứ luẩn quẩn một chỗ đó còn hắn thì ở đằng sau đứng mà điều khiển đủ thứ như là để Artha nhảy phốc qua cả Brant để mà nhậm chức cảnh sát trưởng đó cũng là một lệnh được truyền đạt trực tiếp từ bên trên chỗ của thành phố Lời Thề xuống mà ra.

Chỉ trong có mấy hai năm thôi, mà tên rượu hoa hồng này đã được phong bái khắp cả thành phố Lời Thề rồi.

Những người ở bên trên cơ bản là cũng ai đã từng được thưởng thức qua loại rượu này cả mà chỉ cần uống qua rồi thôi là trong cơ thể của họ đã bị một luồng thần lực gì đó mà nhập vào người rồi.

Luồng thần lực đó chỉ có thể chịu yên ở một chỗ được trong một tháng rồi về sau cứ mỗi tháng đều phải dùng thêm loại rượu đó mà để mà ép lại sức mạnh kia.

Mà những loại rượu hoa hồng kia đang lưu thông ở thị trường thì cũng là chẳng còn loại nào khác khi mà vừa ra hàng thôi thì ngay lập tức đều đã bị những gia tộc quý tộc mua đi cả rồi.

Một khi mà kho hàng bị dọn hết thì luồng thần lực đang thiếu mất đi sự điều khiển kia thì nó liền bắt đầu tác động ngược lại rồi từ đó sẽ làm hủy hoại tinh thần của chủ thể nó đang nằm đấy đó.

Cũng có lẽ khi chưa có tàn phá biển hoa đó Brant đã không hề ngờ đến là chính hành động đó đã tự đẩy cả đất nước đó nhanh chóng đến bờ diệt vong rồi.

Mà thôi, hiện tại thì cũng chưa có đến bước đường đó.

Trong tháng này nếu mà chưa cho ra rượu hoa hồng được thì cũng chưa thể làm cho mấy quý tộc đó mất khống chế ngay được chỉ có đến tận tháng sau nữa, mà cả mấy tháng nữa nữa cũng đều vì thiếu nguyên liệu kia mà không thể chế tạo lại được nên cứ chờ cho đến lúc đó thì đó mới thật sự là lúc mà rượu hoa hồng kia thể hiện sức mạnh thật sự của mình.

“Về nhà thôi, biển hoa này cũng coi như là hoàn thành sứ mệnh rồi mà nên cũng là đã nở ra những hoa xinh đẹp nhất của chúng trong chặng cuối rồi.”

Tạ Kỳ vừa cười mà nói những lời mà John không hiểu kia.

Nhưng mà John thì cũng chẳng có để ý đến làm gì nữa, “Cha, đợi khi mà về đến nhà rồi, ta làm món bò kho hầm mà cha vẫn hay ăn nhất có được không?”

Những tiếng nói của bọn họ theo làn gió nhẹ mà cuốn vào những đụn đất bên dưới mà chẳng hề sót lại dấu vết gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com