Tạ Chiêu Du

Chương 1



Hoàng hậu ban ta cho Sở Thiên Lang, hắn là một tên công tử ăn chơi, mang tiếng là kẻ đã mất tới ba người vợ.

 

Tất cả… chỉ tại ta che giấu quá khéo.

 

Đêm động phòng hoa chúc, Sở Thiên Lang lại nói muốn đi bầu bạn cùng vị sủng thiếp yếu ớt, chẳng thể tự lo liệu của hắn.

 

Ta lột sạch y phục hắn, treo lên xà ngang.

 

“Ngươi dám làm mất thể diện của ta, thì ta đây cũng dám lột sạch mặt mũi của ngươi.”

 

“Bà cô ta đây có thừa sức lực và thủ đoạn đấy!” 

 

Chương 1:

 

Đêm ấy, thánh chỉ ban hôn được gửi đến phủ Tướng quân, Khâu Chi Nguyên dâng thiếp cầu kiến.”

 

Trong bóng tối, dưới ánh đèn vàng mờ, hắn khom lưng, hai tay nâng miếng ngọc bội định tình của chúng ta.

 

Ta không nhìn rõ dung nhan hắn, cũng chẳng còn muốn nghe những lời giải thích về nỗi khổ bất đắc dĩ khi phải từ hôn.

 

Dưới quyền uy của hoàng đế, hắn và ta đều chỉ là những con kiến hèn mọn.

 

Phú quý của hai nhà cùng mạng sống của hàng trăm người, rốt cuộc cũng chỉ là chuyện trong một câu nói của bậc đế vương.

 

Nếu hắn chịu nghe ta mà thành thân sớm hơn, ắt đã có thể giúp ta tránh khỏi kiếp nạn vô cớ này.

 

Ta đưa tay giật lấy ngọc bội, ép hắn vào tường mà hôn.

 

Hắn lẩm bẩm rằng “Chiêu Du, chúng ta không thể như thế.”

 

Nhưng lại chẳng giãy giụa, cũng không đẩy ta ra.

 

Ta giơ tay, tát hắn hai cái.

 

Đã muốn cự tuyệt thì phải cự tuyệt cho trót, nói không muốn thì đừng có đưa lưỡi ra.

 

Hai mảnh ngọc bội uyên ương trước mặt hắn bị ta ném vỡ nát.

 

Ta chẳng thèm liếc thêm một cái, cũng không để lại cho hắn lấy một câu chúc phúc.

 

Mặc cho hắn cất tiếng gọi đầy bi thương:

 

“Chiêu Du, Chiêu Du.”

 

Haiz

 

Ta khẽ thở dài.

 

Thật đáng tiếc.

 

Khâu Chi Nguyên vốn tuấn mỹ vô song, bên cạnh hắn không có nha hoàn thông phòng, chẳng có tiểu thiếp, giữ mình trong sạch.

 

Ta đã tốn không ít tâm tư, ra sức giả bộ hiền lành đoan trang, mới khiến hắn mắc câu, ngọt ngào mà cùng ta tư định chung thân.

 

Tiếc thay, giả vờ quá khéo, để rồi bị Hoàng hậu để mắt, ban hôn ta cho người cháu là Sở Thiên Lang.

 

Nói về tên Sở Thiên Lang phong lưu phóng đãng kia, có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.

 

Bỏ qua việc hắn mồ côi mẹ từ nhỏ, thì quả thực là hạng bại hoại, cầm thú; bảo hắn là heo chó, e rằng còn xúc phạm tới heo chó.

 

Chỉ cần nhắc đến loại người dơ bẩn ấy, ta đã thấy bẩn miệng.

 

Ấy thế mà thứ ô uế này… lại sắp trở thành phu quân của ta.

 

Ta tung chân đá bật cửa phòng, đám nha hoàn sớm đã lùi xa tránh mặt.

 

Dưới viện ta có một gian thạch thất, ta men theo bậc thang bước xuống.

 

Trong nồi sắt, những sợi dây bông thô đang cháy rừng rực, ánh lửa hắt lên gương mặt ba vị huynh trưởng đang căng thẳng, sợ hãi.

 

“Muội muội, xuống tay nhẹ thôi, để lại cho huynh chút đường sống, đừng để phụ mẫu phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

 

“Hừ…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa giận vừa hận thì đã sao, chẳng lẽ lại có thể đánh c.h.ế.t ba ca ca ruột thịt của mình.

 

Nhưng…

 

Ba ca ca không thể chết, còn muốn Sở Thiên Lang c.h.ế.t thì có vô số cách.

 

Hôn kỳ giữa ta và Sở Thiên Lang định vào tháng Mười.

 

Hoàng hậu ban thưởng rất nhiều, phủ Quốc công cũng dâng sính lễ hậu hĩnh.

 

Trong thời gian này, Sở Thiên Lang lại nạp thêm hai tiểu thiếp, còn truyền ra tin bốn thiếp thất trong hậu viện của hắn đều đã mang thai.

 

Cộng thêm năm đứa con do ba vị phu nhân trước để lại.

 

Nói cách khác, ta vừa bước chân vào cửa, liền trở thành đích mẫu của mười mấy, hai chục đứa trẻ.

 

Một mình ta bật cười, tiếng cười có phần ngả nghiêng, điên dại.

 

Mẫu thân vì chuyện này mà sầu muộn, nơi thái dương dường như lại thêm mấy sợi tóc bạc.

 

“Mẫu thân hãy yên lòng, gả cho ai mà chẳng là gả. Hắn có nhiều con như thế, ắt sẽ không ai giục con sinh nở nữa.”

 

Nói cách khác, tức là chẳng cần phải cùng thứ dơ bẩn kia cùng phòng, cũng không phải chịu khổ vì sinh con — quả thực là quá tuyệt.

 

“Con ngoan của ta, đều là lỗi của ta, chỉ mong giữ con ở bên thêm ít lâu. Sớm biết thế, sớm biết thế thì…”

 

“Mẫu thân!”

 

Có những chuyện có thể nói với phụ thân, nhưng tuyệt đối không thể nói với mẫu thân, vì bà vốn yếu đuối, đa sầu đa cảm.

 

Việc gì cũng phải giữ kín mới thành sự.

 

Trước khi xuất giá, ta buông thả bản thân, tới chốn phong nguyệt nghe hát.

 

Nhấm nháp chén trà vạn kim khó cầu, ta chợt nghĩ — bảo sao nam nhân đều thích cái chốn đốt tiền này, ta cũng thấy thích thật.

 

Đúng lúc ấy, Sở Thiên Lang dẫn đám công tử ăn chơi thuê trọn nhã gian bên cạnh.

 

Trong lúc trò chuyện, có kẻ nịnh nọt:

 

“Thế tử gia thật có phúc, tiểu thư nhà họ Tạ ấy đúng là tuyệt sắc giai nhân.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Hừ, Tạ Chiêu Du à, đẹp thì có đẹp, nếu không phải cô cô ban hôn, thì nàng, ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng.”

 

“Hơn nữa, nàng cùng Khâu Chi Nguyên đã đính hôn mấy năm, ai biết có còn trong sạch hay không…”

 

Giọng Sở Thiên Lang nhẹ bẫng, lại xen lẫn khinh miệt.

 

“Thế tử gia sau này nên nạp thêm vài phòng tiểu thiếp, để đêm nào cũng được làm tân lang.”

 

“Thế tử gia, tiểu nhân có một diệu kế…”

 

Đêm nào cũng làm tân lang?

 

Hắn mơ đẹp thật đấy.

 

Sợ ta phải chịu khổ ở phủ Quốc công, phụ mẫu đã chuẩn bị cho ta rất nhiều hồi môn.

 

Những người đi theo đều tinh thông võ nghệ, lại là người ta tự tay bồi dưỡng.

 

Ta vốn không hay biết, Sở Thiên Lang vậy mà lại mời Khâu Chi Nguyên làm bằng hữu đi đón dâu.

 

Cũng là tới lúc bái đường, bước vào động phòng, Sở Thiên Lang dẫn theo một đám bạn bè ăn chơi, nhấc khăn trùm đầu, náo loạn tân phòng.

 

Giữa đám đông, ta vẫn chỉ thoáng nhìn đã thấy được Khâu Chi Nguyên.

 

Hắn gầy gò tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt dán chặt lên ta.

 

Như có ngàn vạn lời muốn nói, lại loạng choạng lùi lại mấy bước.

 

Thật đáng thương, nhìn thôi cũng thấy có chút không nỡ.

 

“Tân nương xấu hổ rồi.”

 

“Xấu hổ gì chứ, e là đang đau lòng vì tình lang cũ đấy.”