Trong tiếng cười ầm ĩ, có kẻ đề nghị Sở Thiên Lang làm một bài thơ.
“Phải hợp cảnh mới được.”
“Đêm động phòng hoa chúc, mũi tên nhọn khêu nụ đào hồng.” – Sở Thiên Lang vừa nói vừa đắc ý cười vang.
Còn làm bộ làm tịch, ưỡn hông ra.
Có người hùa theo:
“Trong chăn uyên ương thành đôi, giai nhân khẽ gọi lang quân của thiếp.”
Bọn họ tưởng rằng ta sẽ tức giận, sẽ đỏ mặt.
Nhưng ta chỉ ngồi yên thật đoan trang.
Nói cả nửa ngày, rốt cuộc cũng chỉ là cầm thơ người xưa ra khoe khoang.
Ta còn tưởng Sở Thiên Lang sẽ cởi quần, để ta và mọi người cùng xem xem… cái “mũi tên nhọn” của hắn rốt cuộc lớn được bao nhiêu.
Kết quả chỉ có vậy thôi sao?
Phế vật.
Thấy ta vẫn chẳng có phản ứng gì, Sở Thiên Lang thất vọng thở dài:
“Đầu gỗ vẫn là đầu gỗ, chẳng có chút thú vị nào, đi đi đi, chúng ta uống rượu thôi.”
“Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Khi Khâu Chi Nguyên bị lôi đi, hắn còn liên tục ngoái đầu lại.
Chạm phải ánh mắt ta, hắn khựng bước, môi khẽ mở, nhưng đã bị người khác kẹp cổ lôi đi.
Ta khẽ bật cười lạnh.
“Tối nay, bất kể dùng cách gì, cũng phải đưa Thế tử trở lại tân phòng.”
“Vâng.”
Ta cởi bỏ những thứ vướng víu trên người, tắm rửa, ăn no, thì ma ma bên cạnh Quốc công phu nhân bước vào.
Nói là truyền lời Quốc công phu nhân, dạy ta quy củ.
Nào là phu quý thì thê vinh, nào là Thế tử gia thế nào thế nào, ta đều phải nhẫn nhịn.
Ta ra hiệu cho Thanh Bình, nàng lập tức vung một chưởng, đánh cho ma ma kia bất tỉnh.
“Trói lại, bịt miệng, tìm phòng nhốt vào.”
Hổ không gầm, lại tưởng ta là mèo bệnh.
Ngày tân hôn mà dám tới tìm ta gây khó dễ, thăm dò giới hạn của ta — thật coi ta là kẻ ăn chay sao?
Sở Thiên Lang được dìu vào tân phòng, thấy ta lười nhác nghiêng người tựa trên ghế quý phi, hắn liền dụi mắt như không tin nổi.
“Thanh Bình, hầu Thế tử gia rửa mặt.”
Mùi hôi xộc thẳng vào mũi, khiến cả gian phòng của ta ám mùi khó ngửi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sở Thiên Lang rửa mặt xong, khoác trên người bộ nội y đỏ thẫm, lảo đảo bước ra.
“Tạ Chiêu Du…”
Hắn đưa tay chỉ ta:
“Đầu gỗ, vô vị.”
“Thôi được, mai cùng ta vào cung tạ ơn, từ nay nàng an phận thủ thường, ta cũng sẽ không bạc đãi. Nếu dám ghen tuông làm trò mất mặt, đừng trách ta không giữ thể diện cho nàng.”
Nói xong, hắn quay người định đi ra ngoài.
Ta bước lên chắn ngang:
“Thế tử gia định đi đâu?”
“Tất nhiên là tới bầu bạn cùng Tuệ nương. Nàng ấy yếu ớt đáng thương, mới vào phủ, lạ nước lạ cái, sau này nàng nên để tâm chiếu cố nhiều hơn, đừng để bị những hạng mèo chó chẳng ra gì bắt nạt.”
Ta khẽ bật cười.
“Tối hôm nay, Thế tử gia tuyệt đối không được rời khỏi đây.”
“Tạ Chiêu Du, nàng có ý gì, nàng dám cản ta?” – Sở Thiên Lang nheo mắt, liếc nhìn ta, trong đáy mắt toàn là lửa giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ý gì ư? Tất nhiên là trở mặt rồi.
Ta búng ngón tay, Thanh Bình lập tức dẫn người đóng chặt cửa.
“Tạ Chiêu Du, nàng muốn làm gì?”
Trong tay ta cầm sợi dây gai, khẽ đung đưa, mỉm cười trước ánh mắt kinh ngạc của hắn:
“Thế tử gia thấy ta là khúc gỗ, vô vị… thì tất nhiên ta phải cùng Thế tử gia làm gì đó thú vị hơn rồi.”
Sở Thiên Lang biết chút võ công, nhưng trong mắt ta cũng chẳng khác gì mèo què ba chân.
Vài chiêu đã trói gọn đôi tay hắn, treo ngược lên xà nhà.
Ta mạnh tay giật tung y phục, lột hắn sạch sẽ, không sót một mảnh vải.
Ánh mắt dừng lại dưới hạ thân ba tấc, ta tặc lưỡi:
“Chút xíu này… cũng gọi là ‘mũi tên nhọn’ sao?”
Sở Thiên Lang giận đỏ đôi mắt, gầm lên:
“Tạ Chiêu Du, ngươi chán sống rồi, thả ta xuống!”
Ta đưa tay đặt lên môi ra hiệu “suỵt”:
“Thế tử gia chớ có kêu to. Nếu để hạ nhân nghe thấy mà xông vào, trông thấy ngài chỉ có ‘chút xíu’ thế này… thì về sau còn làm người nổi nữa không?”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Sở Thiên Lang nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như tóe lửa, hận không thể xé xác ta thành trăm mảnh.
“Không muốn thế nào cả, chỉ là muốn cùng Thế tử gia chơi chút tình thú mà thôi.”
Ta đứng dậy, cầm lấy giá nến bước về phía hắn.
“Thế tử gia đã từng nghe qua trò nhỏ nến chưa? Chính là như thế này.”
“A…!”
Trời đất chứng giám, ta thật sự chỉ định chơi trò nhỏ nến, nhưng lại lỡ tay làm bén lửa.
Trong tiếng thét thảm của Sở Thiên Lang, ta nhanh tay chộp lấy ấm trà, dội thẳng lên người hắn.
Vốn đã không lớn, nay lại càng thêm thảm hại.
Sở Thiên Lang bật khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem, trông thật đáng ghê tởm.
“Chiêu Du, ta sai rồi… ta không nên làm mất thể diện của nàng, không nên nói xấu nàng. Xin nàng thả ta xuống, mau mời ngự y tới, không được rồi… ta thật sự không được rồi, đau quá… đau quá…”
Thấy ta chẳng buồn đoái hoài đến, hắn lại càng cuống quýt.
Hắn tiếp tục nói:
“Việc ban hôn là do Hoàng hậu cô cô quyết định, ta thật sự không hề can dự. Ta cũng chỉ biết khi thánh chỉ ban hôn được đưa tới thôi.”
“Là lỗi của ta, ta không nên mời Khâu Chi Nguyên cùng đi rước dâu, cũng không nên làm nhục hắn.”
“Nàng thả ta xuống đi, về sau ta đều nghe nàng, nàng nói một, ta tuyệt không nói hai; nàng bảo ta đi về Đông, ta tuyệt không dám sang Tây; nàng bảo ta đứng, ta tuyệt đối không dám ngồi.”
Nam nhân chưa từng chịu khổ… quả nhiên là vô dụng.
Ám khí trong tay ta b.ắ.n ra, sợi dây gai đứt phựt, Sở Thiên Lang rơi thẳng xuống đất.
Hắn ôm lấy hạ thân, lẩm bẩm: “Thôi xong rồi… xong rồi…”
“Đau quá… hu hu…”
“‘Mũi tên nhọn khêu nụ đào hồng’?” – Ta từ trên cao nhìn xuống, đầu ngón tay vẫn kẹp một mũi ám khí.
Sở Thiên Lang rụt người run lên, rồi lập tức đưa tay tự tát vào miệng:
“Chính cái miệng thối này, cứ thích nói bừa… nương tử…”
“Nương tử? Ta với ngươi nào thân quen gì.”
“Thế tử phi?” – Sở Thiên Lang dò dẫm khẽ gọi.
Ta thở dài: “Hà… Thật là xui tận tám đời, lại dính líu đến hạng người này.”
“Thế tử phi, ta đau lắm, có thể gọi thái y trong phủ tới không… sắp phế rồi.”
Ta trợn mắt: “Có chút xíu như thế, phế hay không phế thì có gì khác biệt.”