Tạ Chiêu Du

Chương 11



Bà ta lại tìm đến mẫu thân ta, mở lời cầu hôn thay cho Khâu Chi Nguyên.

 

Mẫu thân ta lạnh nhạt từ chối, thẳng thắn nói: “Khâu phu nhân, nhà họ Tạ chúng ta vốn trèo cao không nổi.”

 

Con gái đang yên ổn, lại bị người ta chê bai, trong lòng mẫu thân ta hận khí càng lớn.

 

Bà còn viết thư dặn dò ta, ra ngoài thì cứ vui chơi cho thỏa, ăn cho ngon miệng, chớ vội trở về.

 

Ta thề với trời, thật sự không phải đến để xem Khâu Chi Nguyên ở Thục Nam sống ra sao, mà là để ngắm núi sông, tiêu d.a.o thưởng ngoạn.

 

Chỉ là khi trông thấy hắn gầy gò đen sạm, trên người lấm lem bùn đất, ta vẫn không khỏi chua xót một thoáng.

 

“Chiêu Du…”

 

Hắn không dám tin, dụi dụi mắt, cả mặt dính đầy bùn.

 

Đợi đến khi xác định rõ, liền cười ngốc nghếch như một kẻ khờ, chạy tới trước mặt ta, lắp ba lắp bắp mời ta về nhà hắn làm khách.

 

“Đây là món ăn ở Thục Nam, nàng nếm thử xem có hợp khẩu vị chăng. Còn đây là món ăn ở Kinh thành, nàng cũng nếm thử đi. Nếu không thích, ta sẽ sai nhà bếp làm lại.”

 

“Ừ.”

 

Đa phần món ăn ở Thục Nam lấy tê cay làm chính, miệng ta xưa nay ăn gì cũng được.

 

Một bữa cơm, thật khó mà không nhận ra ánh mắt Khâu Chi Nguyên nhìn ta.

 

Sau bữa, Khâu Chi Nguyên giữ ta lại nhà hắn nghỉ ngơi.

 

Ta nói sẽ ra khách điếm ở, hắn vội tiếp lời, nói muốn đưa ta đi.

 

Cử chỉ hắn lúc ấy, lễ độ chu toàn, tiến thoái đều có chừng mực.

 

Đợi ta tắm gội xong đi ra, Thanh Bình bước tới bẩm:

 

“Khâu công tử vẫn còn đứng bên ngoài, chưa chịu rời đi.”

 

“Ngươi ra mời ngài ấy vào.”

 

Khâu Chi Nguyên bước vào phòng, khi ấy y phục ta hở nửa bờ vai, nghiêng người tựa trên giường.

 

Hắn vội vàng quay lưng lại:

 

“Chiêu Du, nàng… nàng…”

 

“Ngươi rốt cuộc có vào hay không, nếu không thì cút.”

 

Mây mưa vừa dứt.

 

Ta tựa vào n.g.ự.c Khâu Chi Nguyên, ngón tay khẽ lần theo vết sẹo trên n.g.ự.c hắn.

 

“Hồi đó hẳn là rất đau nhỉ?”

 

“Cái đau nơi vết thương chẳng bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng. Nhất là khi nghe tin nàng rời Kinh thành, ta nghĩ từ nay chúng ta sẽ không còn khả năng nữa, khoảnh khắc ấy chỉ thấy muôn vàn tuyệt vọng, thậm chí muốn c.h.ế.t cho xong.”

 

“Chiêu Du, ta không cầu nàng lúc nào cũng ở bên ta. Chỉ cầu rằng, cho dù nàng đi xa đến đâu, cũng có thể quay đầu lại nhìn ta, trở về gặp ta, cùng ta sum vầy. Dù chỉ mười ngày nửa tháng, hay ba ngày năm hôm… cũng đủ cho ta có chút niềm mong nhớ.”

 

Chung quy, ta vẫn không vì những lời của Khâu Chi Nguyên mà ở lại Thục Nam.

 

Ta còn có tự do ta muốn, còn có nơi ta muốn đi.

 

Ngày ly biệt, Khâu Chi Nguyên tiễn ta ra tận ngoài thành.

 

Hắn đứng thẳng tắp trong gió, mắt dõi theo xe ngựa ta khuất dần vào núi.

 

Đường Thục hiểm trở, khó hơn lên trời xanh.

 

Phía bên này là đường lên núi, phía bên kia là đường xuống núi.

 

Xe ngựa lăn bánh lên cao, ta khẽ vén rèm nhìn xuống chân núi.

 

Chỉ thấy Khâu Chi Nguyên như một chấm đen nhỏ bé.

 

Tựa hồ có linh cảm, hắn không ngừng vẫy tay, một dải lụa đỏ theo gió tung bay.

 

“Tiểu thư…”

 

Ta buông rèm xuống: “Đi thôi.”

 

Trong thoáng chốc, lòng ta cũng mềm lại.

 

Nghĩ hay là an ổn bên hắn cũng tốt.

 

Nhưng… chỉ là một thoáng mà thôi.

 

Dọc đường dừng lại nghỉ chân nơi sơn dã, có người nhắc đến Khâu đại nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Khâu đại nhân là vị quan tốt nhất mà chúng ta từng gặp.”

 

“Hắn tốt ở chỗ nào?”

 

“Bởi vì có Khâu đại nhân, chúng ta mới được no bụng.”

 

“Phụ thân ta lên huyện mua thuốc, tiền thuốc đều là Khâu đại nhân cho vay. Đến nay cũng chưa biết bao giờ mới có thể trả được.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Ta vẫn luôn biết, Khâu Chi Nguyên là người lương thiện.

 

Cũng là kẻ có chí hướng, có lý tưởng, giữ thân trong sạch.

 

Nếu không, năm đó ta đâu chọn hắn trong muôn vàn tuấn kiệt trẻ tuổi.

 

Nam nữ hoan hợp, mang thai vốn là lẽ thường.

 

Ta bình thản tiếp nhận trong bụng đã có thêm một sinh mệnh nhỏ, thậm chí còn mong ngóng ngày đứa trẻ ra đời.

 

Trai hay gái, điều ấy không quan trọng.

 

Quan trọng nhất, đó là hài tử của ta, là cốt nhục của ta và Khâu Chi Nguyên.

 

Năm sau, khi ta bế đứa nhỏ bụ bẫm trở về, phụ mẫu kinh ngạc đến mức suýt trừng rơi cả mắt.

 

“Hài tử này… là của con ư?”

 

Phụ thân ta đưa tay đón lấy hài tử.

 

Con bé vừa chạm vào, đã túm ngay chòm râu của ngoại tổ phụ, cười vang khanh khách.

 

“Ôi chao, đứa trẻ này thật lanh lợi. Bảo bối, ta là ngoại tổ mẫu của con đây, nào, cười với ngoại tổ mẫu một cái nào.”

 

“Giống mẫu thân nó, khi còn nhỏ cũng lanh lợi như vậy.”

 

Phụ thân ta bế lấy đứa nhỏ, nhất mực không chịu buông tay.

 

Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, nắm hết quyền lớn trong tay, phụ thân liền dâng sớ xin cáo lão.

 

Hoàng thượng chấp thuận.

 

Chẳng bao lâu sau, ba vị huynh trưởng đều được thăng chức một bậc.

 

Thế nhân thường nói: “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc.”

 

Phụ thân biết lúc thoái lui, nhờ đó lại dành cho huynh trưởng nhiều cơ hội hơn.

 

“Phụ thân của đứa nhỏ là ai?”

 

“Là Khâu Chi Nguyên. Trước đó con đã viết thư báo cho hắn rồi.”

 

“Các con… ôi…”

 

Mẫu thân than một tiếng, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười vui mừng:

 

“Nhà chúng ta nào có phải nuôi không nổi hai mẹ con con. Gả hay không gả, tùy tâm con là được.”

 

“Lời mẫu thân chí phải.”

 

Hai ba năm nay đi chu du bên ngoài, ta cũng chẳng hề nhàn rỗi.

 

Làm ăn buôn bán, xoay chuyển hàng hóa khắp các vùng, lại mở mấy chục tiêu cục.

 

Số bạc kiếm được, nuôi ta và nữ nhi là dư dả.

 

Điều ta mong, chính là chờ đến khi con bé lớn lên, nó có thể hiểu được — mẫu thân của nó đã trao cho nó những gì tốt đẹp nhất trên đời.

 

Phụ thân nó cũng sẽ vì nó mà liều mạng vươn lên.

 

Còn nó, chỉ cần sống vui vẻ, hân hoan.

 

Chỉ có một điều…

 

Trước khi yêu bất kỳ ai, nó phải yêu bản thân mình nhất.

 

Bởi vì mẫu thân của nó, từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành, cũng đã nhận được thật nhiều, thật nhiều tình yêu thương.

 

Suốt đời đều đặt bản thân lên hàng đầu.

 

Chỉ khi tự yêu lấy mình trước, mới có năng lực mà yêu lấy người khác.

 

Ta càng hy vọng nó có thể giống như ta, được tự do, được sống vui vẻ.

 

Sống những ngày tháng tiêu dao, an nhàn, thong dong, thuận theo lòng mình.

 

Hết.