Phụ thân, mẫu thân lại rất đồng thuận việc ta hòa ly, khuyên ta ở lại trong phủ.
Nhưng ta cự tuyệt.
Chuyển sang ở trong căn nhà riêng của ta trong thành.
Phụ mẫu không nỡ, ta lấy tình lay động, lấy lý thuyết phục, cuối cùng họ cũng thuận theo.
Mỗi ngày ra ngoài nghe hát, vào tửu lâu thưởng thức mỹ vị.
Nếu như không có Khâu Chi Nguyên bám theo.
Nếu như không có Sở Thiên Lang không biết xấu hổ mà dây dưa.
Những ngày ấy cũng coi như khoan khoái.
“Tạ Chiêu Du, nay ta đã sửa đổi rồi, nàng hãy nghĩ lại đi.”
Sở Thiên Lang mặt mày gian xảo, chẳng có nửa phần đoan chính.
“Không được.”
“Vì sao?”
“Ngươi quá già, chẳng thể…!”
Sở Thiên Lang tức đến mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh, lớn tiếng phản bác:
“Nàng nói bậy! Ta… ta có thể!”
“Một đêm ba người, năm người đều chẳng thành vấn đề!”
Thấy ta nhìn hắn bằng ánh mắt nửa cười nửa không, Sở Thiên Lang nuốt nước bọt, trong lòng chột dạ, lại còn ấm ức vô cùng:
“Đều tại nàng, đêm đó dùng nến thiêu ta…giờ ta chỉ cần nghĩ đến đêm ấy là liền chẳng thể gắng gượng được nữa.”
“Tạ Chiêu Du, hay là nàng tái giá với ta đi. Ta sẽ chuẩn bị tam thư lục lễ, kiệu tám người khiêng rước nàng về, sau này chúng ta sẽ sống thật yên ổn.”
“Nếu nàng thật sự chán ghét ta, cùng lắm ta lùi một bước, lúc chúng ta vui vẻ thì cho Khâu Chi Nguyên nhập bọn, ba người cùng chơi, kỳ thực cũng rất thú vị.”
Ba người cùng…?
Hắn còn mở miệng nói được câu đó sao? Ta nghe thôi cũng thấy ghê tởm.
“Cút.”
“Nàng đừng hung dữ như vậy mà. Ta thề với trời, ta cam tâm tình nguyện, tuyệt đối nguyện ý, ta…”
“Thanh Bình, lôi hắn ra ngoài.”
“Vâng.”
Sở Thiên Lang bị Thanh Bình xách đi, còn la lối om sòm:
“Chiêu Du! Chiêu Du! Trời đất chứng giám, lời ta nói đều là thật lòng! Ta… ơ, Hoàng thượng, sao người lại xuất cung? Còn ngươi nữa, Khâu Chi Nguyên, sao lại cùng Hoàng thượng đến đây?”
Ta lập tức đứng dậy, hành lễ.
Hoàng thượng khoát tay tùy ý, bước đến ngồi xuống chủ vị.
Hoàng thượng đưa mắt nhìn ta, lại nhìn sang Sở Thiên Lang:
“Thiên Lang, ngươi vừa nói ba người cùng chơi… chơi cái gì?”
Ta vốn nghĩ, dẫu da mặt hắn có dày đến đâu, không biết xấu hổ đến đâu, thì cũng chẳng thốt ra được lời như vậy.
Kết quả…
“Hoàng thượng, ý của thần là, Chiêu Du sẽ tái giá với thần, nhưng cũng có thể cùng Khâu Chi Nguyên qua lại. Coi như nàng nuôi một ngoại thất. Thần làm lớn, Khâu Chi Nguyên làm nhỏ…”
Hoàng thượng sững sờ.
Mặt Khâu Chi Nguyên thì lập tức đỏ tới mang tai.
Hắn vốn đọc sách Thánh hiền, giảng lễ nghĩa liêm sỉ.
Chẳng giống như Sở Thiên Lang, cái loại cặn bã này, chuyện gì cũng dám làm, lời gì cũng dám nói.
“Thanh Bình, kéo hắn ra ngoài.”
“Tuân lệnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Thiên Lang bị lôi đi còn hô lớn:
“Ta là thật lòng!”
Hoàng thượng khẽ ho khan vài tiếng, che giấu vẻ lúng túng:
“Tạ cô nương, lần này trẫm xuất cung, một là để thể xem xét dân tình, hai là vì Khâu ái khanh mà làm mai. Khâu ái khanh cùng cô nương cũng coi như thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Chuyện năm đó là do ma xui quỷ khiến. Nay cô nương còn nguyện ý cùng Khâu ái khanh nối lại duyên xưa chăng?”
Ta lặng lẽ nhìn về phía Khâu Chi Nguyên.
Mặt hắn đầy mong đợi.
Lần trước hắn từng tới cầu hôn, phụ mẫu nói để ta tự quyết, ta đã từ chối.
Lần này, hắn lại mời cả Hoàng thượng đến.
“Khâu đại nhân, phụ mẫu của ngài liệu có đồng ý hôn sự này chăng?”
Phụ thân hắn là lão tiên sinh, một lòng nghiên cứu sử thư, chẳng đoái hoài thế sự.
Còn mẫu thân hắn lại kén chọn, cay nghiệt, trong đầu chỉ toàn nghĩ con trai mình là tốt nhất, thiên hạ không ai xứng nổi.
Huống hồ ta đã từng gả đi, lại gả cho thứ rác rưởi như Sở Thiên Lang.
Ta với Sở Thiên Lang chưa kịp hòa ly, thì phủ Quốc công đã sụp đổ.
Trong mắt bà ta, tám chín phần đã chắc chắn ta mang mệnh xấu, vận khí chẳng lành, khắc cả phủ Quốc công.
Nếu khắc phu thì phải làm sao?
“Ta sẽ tận lực thuyết phục mẫu thân.”
Hắn quả nhiên vẫn ôm mộng, không tới Hoàng Hà không chịu c.h.ế.t tâm.
“Được, vậy ngài cứ đi thuyết phục đi.”
Ta không rõ Khâu Chi Nguyên đã nói những gì khi trở về.
Chỉ biết rằng, mẫu thân hắn lại hẹn ta ra tửu lâu gặp mặt.
Ta liền sai người mời Khâu Chi Nguyên đến nhã gian bên cạnh.
Những gì ta và mẫu thân hắn trò chuyện, hắn đều có thể nghe rõ rành rành.
Xưa nay bà ta vốn chẳng phải người hiền lành, nay lại càng thêm cay nghiệt.
“Đã đến đây rồi, ta cũng chẳng vòng vo với ngươi. Luận về xuất thân, ngươi miễn cưỡng còn coi như xứng với nhi tử của ta. Nhưng ngươi đã từng gả đi, lại gả cho kẻ hèn kém như vậy, ai biết được ngươi có mang theo bệnh tật gì hay không.”
“Nay ngươi vốn không xứng với nhi tử của ta, ta khuyên ngươi nên tự biết thân biết phận, chớ không biết xấu hổ mà dây dưa với Chi Nguyên. Càng không được phá hoại tình cảm mẫu tử của chúng ta.”
“Rầm!”
Cửa nhã gian bị Khâu Chi Nguyên đá bật tung.
Đôi mắt hắn đỏ rực nhìn chằm chằm vào mẫu thân hắn, giọng khản đặc:
“Mẫu thân…”
Sắc mặt mẫu thân hắn lập tức tái nhợt, toàn thân run rẩy, không thốt nổi một lời biện giải.
Ta lạnh nhạt đứng dậy, đi đến bên Khâu Chi Nguyên, thản nhiên nói:
“Về sau đừng đến quấn lấy ta nữa. Khâu gia các ngươi, ta trèo cao không nổi.”
Đôi mắt Khâu Chi Nguyên đỏ ngầu, thật lâu sau mới cúi người hành lễ:
“Tiễn Tạ cô nương.”
Ra khỏi tửu lâu, bước lên xe ngựa, ta mới khẽ lau khóe mắt.
Khâu Chi Nguyên… người mà ta từng thật lòng, từng nghiêm túc mà yêu thích.
Chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi.
Lòng ta nay đã đổi khác, cũng chẳng muốn gượng ép nữa.
Nghe nói Khâu Chi Nguyên đã lâm bệnh.
Nghe nói hắn muốn từ quan, nhưng Hoàng thượng không chấp thuận.
Hắn lại dâng sớ xin đến Thục Nam (Phía nam của tỉnh Tứ Xuyên) – nơi sương lam chướng khí nặng nề – nhậm chức huyện lệnh, ai khuyên cũng chẳng thể lay chuyển.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khâu phu nhân muốn gặp ta, nhưng ta đã sớm rời kinh, đi đây đó để tiêu dao, giải sầu.