Ta Chưa Từng Muốn Làm Hoàng Hậu
1.
Ngày thái y chẩn đoán ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, cũng chính là ngày đầy tháng của con trai muội muội ta – Thục phi nương nương.
Cũng là tháng thứ ba kể từ khi ta bị tước đi quyền lực của một hoàng hậu.
Nha hoàn thân cận duy nhất còn ở lại bên ta quỳ xuống trước mặt, ngăn cản bước chân ta.
"Nương nương, người bệnh nặng như vậy, thật sự không nên đi lại nhiều."
Ta nhìn vào chiếc gương đồng đã ngả màu, dung nhan trang điểm lộng lẫy nhưng vẫn không che giấu được vẻ tiều tụy của mình.
Chỉ khẽ cong môi cười: "Không sao. Cũng nên đi từ biệt bọn họ một lần rồi."
Dù sao thì, ta cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa. Sắp phải rời khỏi thế gian này rồi.
Muội muội ta vẫn như trước, chưa từng thích ta.
Vừa thấy ta đến, khóe môi còn đang mỉm cười của nàng lập tức cứng đờ, vội vàng siết chặt đứa con trong tay.
"Tỷ tỷ thân thể không tốt, sao còn đi xa như vậy? Chuyện trong hậu cung đều đã có muội lo, tỷ tỷ vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi.”
"Tránh để Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ già nua, tàn tạ của tỷ, lại sinh chán ghét."
Nàng cười dịu dàng, nhưng từng lời thốt ra đều sắc bén như dao.
Cũng phải thôi.
Năm đó, Hoàng thượng đăng cơ.
Nàng vốn là thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, lẽ ra phải là Hoàng hậu.
Thế nhưng vì là con thứ, bị Thái hậu phản đối.
Ngôi vị Hoàng hậu lại rơi vào tay ta, chỉ bởi vì ta là đích nữ.
Từ đó, tình tỷ muội chẳng còn.
Mỗi lần nhìn thấy ta, ánh mắt nàng chỉ tràn ngập căm hận.
Cuối cùng, sau bao năm tranh đấu, nàng cũng khiến Hoàng thượng chán ghét ta. Thành công giành lấy quyền lực của Hoàng hậu trong hậu cung.
Giờ đây, khi đang đắc ý, nàng tất nhiên không quên mỉa mai ta vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn thấy túi hương ta mang đến làm quà chúc mừng, nàng ôm lấy Hoàng tử, khẽ cười khinh miệt, hất xuống:
"Hoàng hậu nương nương tuy không được sủng ái, nhưng cũng không cần keo kiệt đến mức này đâu nhỉ?
"Đây là quý tử đầu tiên từ khi Hoàng thượng đăng cơ, vậy mà tỷ chỉ tặng một thứ rẻ tiền như vậy sao?"
Nàng cười, những người trong hậu cung cũng đồng loạt cười theo.
"Hoàng hậu nương nương sớm đã thất sủng, có thứ này đã là tốt lắm rồi."
"Đúng vậy, nàng ta thì có gì tốt đâu!"
Những lời mỉa mai vẫn văng vẳng bên tai, nhưng ta đã không còn buồn lấy ra uy nghi của Hoàng hậu để trấn áp ai nữa.
Chỉ lặng lẽ nhặt lại chiếc túi thơm thêu hoa sen, đưa đến trước mặt nàng một lần nữa.
"Đây là thứ do hai ta cùng nhau may. Chúng ta đã nói rồi, con của ai sinh trước, túi hương này sẽ thuộc về người đó.”
"Đây là lời hứa của chúng ta."
Giữa ta và Thục phi, vốn chẳng có thâm thù đại hận gì.
Chúng ta cùng nhau lớn lên, đã từng hứa hẹn sẽ làm tỷ muội tốt cả đời.
"Tỷ tỷ, bất kể con của ai sinh trước, chúng ta đều phải cùng nhau yêu thương đứa trẻ ấy."
"Đương nhiên rồi, chúng ta là tỷ muội tốt, con của muội cũng là con của tỷ, tỷ nhất định sẽ yêu thương nó thật nhiều!"
Trong khu vườn ngập nắng năm đó, lời hứa của hai đứa trẻ vẫn còn như hiện hữu trước mắt.
Nghe vậy, Thục phi thoáng sững sờ.
Nàng ngước mắt lên, ánh nhìn rơi vào chiếc túi hương với từng đường thêu vụng về.
Sắc mặt nàng có chút ngơ ngác trong thoáng chốc.
"Tỷ…"
Nhưng rất nhanh, tiếng khóc oe oe trong tã lót kéo nàng trở lại hiện thực.
Nàng vội vàng ôm con, lùi ra xa ta thêm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com