Ta Chưa Từng Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 2



2.

Bàn tay ta vừa chạm về phía đứa trẻ, nàng đã nhanh chóng tránh đi.

Giọng nói lạnh lùng cất lên: "Tỷ tỷ, đừng tưởng ta không biết tỷ đang có ý đồ gì!"

Nàng hạ thấp giọng, ánh mắt đầy hận ý:

"Tỷ tranh không được chân tâm của Hoàng thượng, liền muốn ra tay với con ta sao? Đừng hòng mơ tưởng!"

Thục Phi vội vã giữ khoảng cách ba trượng với ta,  sai người tiễn ta ra ngoài. Không cho ta dù chỉ một cơ hội để giải thích.

Ta muốn nói, không phải vậy, ta chưa từng có ý hại con nàng.

Chưa từng.

Chỉ là, ta không còn nhiều thời gian, nên mới đến nhìn một chút đứa trẻ có chung huyết thống với mình.

Cũng là để hoàn thành lời hứa năm xưa.

Dù sao, chúng ta là tỷ muội ruột thịt.

Nhưng nàng, chung quy vẫn không cho ta cơ hội nói ra lời nào, chỉ lạnh lùng sai người đóng cửa, để lại một câu:

"Tỷ tỷ, ngày tháng còn dài, chúng ta cứ từ từ đấu tiếp."

Nàng không biết rằng, ta chẳng còn nhiều thời gian nữa.

E rằng, đây cũng là lần cuối cùng ta được gặp nàng trong kiếp này.

Bước ra khỏi cung của Thục phi, lồng n.g.ự.c ta đã đau đến khó chịu.

Còn chưa kịp hoàn hồn, kiệu đã đưa ta đến tận cửa cung.

Một tên thái giám vội vã chạy đến, lảo đảo quỳ xuống:

"Khởi bẩm nương nương, Hoàng thượng đến rồi!"

Ba tháng không gặp, câu đầu tiên Hoàng thượng nói với ta vẫn là trách mắng:

"Nàng bệnh tật như vậy, còn chạy loạn cái gì?"

Lời trách móc cay nghiệt, nhưng ta đã sớm quen rồi.

Những năm qua, mỗi ngày chẳng phải vẫn như thế này sao?

Ta đường đường là đích nữ của Tể tướng, trước khi xuất giá cũng từng là người được bao kẻ cầu hôn. Thế nhưng, ta vẫn không thể có được dù chỉ một chút chân tình từ phu quân của mình.

Ngày ta gả vào cung, chàng đã nói:

"Cưới nàng, chỉ là vì giang sơn xã tắc. Tâm của trẫm, vĩnh viễn chỉ dành cho Thục phi."

Ta hiểu, ta đều hiểu cả.

Dù sao, họ cũng là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng ta chưa từng tranh giành gì với Thục phi, chỉ cố gắng làm tròn bổn phận của một Hoàng hậu.

Ta không hiểu, vì sao Hoàng thượng vẫn luôn căm ghét ta đến vậy?

Chàng cắt xén bổng lộc của ta. Trước mặt bá quan, chàng nói ta không làm tròn trách nhiệm Hoàng hậu, không thể khiến lục cung hòa thuận.

Dù biết rõ Thục phi cố ý tranh sủng, giở thủ đoạn hãm hại ta, chàng vẫn không cần suy nghĩ mà tước bỏ quyền lực Hoàng hậu của ta, chỉ để đổi lấy một nụ cười của nàng.



Nghĩ lại, cũng phải thôi.

Để ta làm Hoàng hậu, trong lòng Hoàng thượng vẫn luôn mang cảm giác tội lỗi với Thục phi.

Vậy nên, mỗi lần nhìn thấy ta, chàng liền nhớ đến việc bản thân đã phụ bạc người mình yêu.

Tất nhiên, chàng sẽ càng chán ghét ta hơn.

Giống như lúc này, không cần hỏi han gì, chỉ nhíu mày nói:

"Thục phi vừa sinh con, nàng bớt qua lại đi. Tránh để đứa bé nhiễm phải bệnh khí."

Ta khẽ kéo khóe môi, trong lòng đã sớm từ đau lòng bất an trở nên bình thản như mặt nước.

"Vâng."

Nói xong, không gian chìm vào im lặng. Nhưng bỗng nhiên, chàng lại nổi giận.

"Hàng ngày nhìn nàng cứ câm lặng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn trẫm! Chỉ toàn giả vờ thanh cao, trẫm nhìn liền thấy ghê tởm!"

Chàng nghiến răng quát mắng, vung tay phất áo, giận dữ nói:

"Lúc nào cũng bệnh tật, từ hôm nay trở đi, không được đi đâu hết! Ở yên trong cung Hoàng hậu mà dưỡng bệnh!”

"Tránh mang xui xẻo đến cho cả hậu cung!"

Ta vẫn chỉ đáp: "Vâng."

Người sắp chết, ở đâu cũng như nhau mà thôi.

Hoàng thượng phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại một câu:

"Nàng cứ dưỡng bệnh cho tốt. Khỏi bệnh rồi, trẫm sẽ đến thăm nàng."

Chàng không biết rằng, bệnh của ta… vĩnh viễn cũng không thể khỏi.

Sau khi Hoàng thượng rời đi, nha hoàn Đào Nhi bất chấp sự ngăn cản của ta, khăng khăng chạy ra ngoài tìm thái y.

Ta cười khổ:

"Hoàng thượng đã cấm túc ta gần nửa năm rồi. Giờ đây chẳng qua chỉ nể mặt Thái hậu mà miễn cưỡng gọi ta một tiếng Hoàng hậu. Nơi này chẳng khác nào lãnh cung."

"Cả hoàng cung này, toàn là những kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy, sẽ chẳng có ai dám đến đâu."

Ta nói từng câu từng chữ, mỗi lời thốt ra đều như phải nghiến răng mà nói.

Cơ thể đau nhức đến mức không còn sức lực. Ngay cả cánh tay cũng không thể nhấc lên nổi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com