Ta Chưa Từng Muốn Làm Hoàng Hậu
Lúc ban đầu, ta không phải Thẩm Mặc Nho, cũng không phải một thái y.
Nhà ta đời đời tập võ, phụ thân ta là đại tướng quân lừng danh chốn kinh thành, từ nhỏ ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
Mà Trình Ngọc lại là một điều bất ngờ.
Nàng tính cách kiêu ngạo, là danh môn quý nữ nổi tiếng kinh thành.
Từ khi còn bé, nàng đã sai bảo ta, bắt ta theo nàng làm cái này, cái nọ.
Ta ghét bị người khác sai khiến, nhưng đối với nàng lại cam tâm tình nguyện.
Bởi vì, ta biết nàng khác biệt.
Nhìn thấy nàng, ta vui vẻ, ta hạnh phúc. Nàng là bảo bối của ta.
Là người mà khi trưởng thành, ta muốn cưới về nhà, nâng niu cả đời.
Nàng đương nhiên không giống ai.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, ta dạy nàng cưỡi ngựa, b.ắ.n cung. Nàng cùng ta ngâm thơ, vẽ tranh.
Ta tưởng rằng, năm tháng sẽ mãi bình yên như thế.
Chỉ cần ta đánh thắng trận trở về, ta sẽ có thể đón nàng về phủ, chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời.
Cho đến khi, tin hoàng thượng muốn cưới nàng làm hoàng hậu truyền tới.
Lá thư tuyệt biệt của nàng từ nơi ngàn dặm gửi đến ta khiến ta cuối cùng nhận ra, nàng sắp gả cho người khác.
Nàng nói, nàng không thể làm trái ý phụ mẫu nàng.
Cũng như ta, không thể chống lại ý chỉ hoàng thượng.
Kiếp này, duyên phận của chúng ta… đến đây là hết.
Đến đây là hết sao?
Ta không tin. Nhưng nhìn thánh chỉ sắc phong hoàng hậu mà phụ thân gửi đến, ta lại không thể không tin.
Kiếp này, ta và nàng… đã không còn duyên nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng số phận luôn trêu ngươi, ta giả c.h.ế.t ẩn cư nơi núi rừng, vậy mà lại gặp hoàng thượng bị thương trong một trận chiến.
Chiến tranh hủy hoại giọng nói của ta, ta đeo mặt nạ, hắn không nhận ra ta.
Ngược lại, hắn còn hỏi ta có muốn hồi cung làm thái y cho hắn không.
Hồi cung ư…? Nơi cung cấm bốn bề chật hẹp ấy, có người mà ta ngày đêm mong nhớ.
Ta quay về.
Dù mang tội khi quân, dù có thể bị c.h.é.m đầu.
Chỉ là… người ta nhìn thấy, không còn là cô gái hay cười năm nào nữa.
Nàng gầy gò xanh xao, bị nhốt trong cung điện nhỏ bé.
Hoàng thượng trách mắng nàng, Thục phi hãm hại nàng, cả hậu cung đều giẫm đạp lên nàng…
Nữ tử ngày ấy hay cười, không còn nữa.
May mắn là, ta luôn ở bên nàng.
Không may là, ta không thể tháo xuống mặt nạ.
Khoảnh khắc cuối đời, nàng hỏi ta.
“Ta có thể tìm thấy chàng ấy không?”
Tìm thấy ta, cùng ta bên nhau.
Ta nói: “Có thể.”
Có thể.
Ta vẫn luôn ở bên nàng.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com