Ta Chưa Từng Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 8



8.

Hắn dỗ dành ta như từng dỗ dành Thục phi, giọng điệu dịu dàng: "Hoàng hậu, nàng mau khỏe lại, sinh cho trẫm một hoàng tử, trẫm sẽ đối xử tốt với nàng."

"Trẫm nhất định sẽ yêu thương nàng."

Đây là sự sủng ái của đế vương, điều mà mọi nữ nhân thiên hạ đều khao khát.

Nhưng chẳng ai biết người trước mặt này đã nói câu ấy với bao nhiêu người, đã hứa bao nhiêu lời thề.

Ta nhếch môi cười, giọng nói không thể giấu đi sự lạnh nhạt.

"Hoàng thượng, thần thiếp thân mang trọng bệnh. Xin hoàng thượng lui ra, đừng để long thể chịu tổn hại."

Hoàng thượng không chịu rời đi. Vậy thì ta không uống thuốc, ho đến mức như sắp chết, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Dù sao thì, đến bước này rồi…

Phú quý, ân sủng, tất cả đều chẳng còn quan trọng nữa.

Ta chỉ không muốn nhìn thấy người mà ta không thích ngay trước mắt.

Hoàng thượng bất đắc dĩ: "Nàng nhất định phải như vậy sao? Chúng ta dù gì cũng là phu thê một ngày…"

Không chờ hắn nói hết, ta liền ho dữ dội.

Bấy giờ, Thẩm Mặc Nho đang quỳ bên cạnh bỗng lên tiếng: "Hoàng thượng, nương nương hiện tại bệnh nặng, tâm trạng là quan trọng nhất."

"Xin hoàng thượng đừng kích động nương nương thêm nữa."

Nghe vậy, hoàng thượng cuối cùng cũng buông muỗng thuốc đang định đưa đến miệng ta.

"Vậy… mai trẫm lại đến thăm nàng."

Ta nhờ Đào Nhi đỡ dậy, dốc hết sức quỳ xuống, nói: "Xin hoàng thượng để thần thiếp được yên tĩnh dưỡng bệnh."

"Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng."

Hắn sững sờ. Một người tôn quý và ngạo nghễ như hắn…

Nhấc tay lên, định chạm vào ta.

Nhưng cuối cùng vẫn không biết phải làm sao mà buông xuống.

"Hoàng hậu, trẫm thích nàng….Nàng biết không?"

Hắn bỗng nhiên hỏi ta.

Ta khẽ cười: "Hoàng thượng là bậc quân vương, yêu thương thần dân thiên hạ."

"Thần thiếp cũng là thần dân của hoàng thượng, thần thiếp vô cùng cảm kích."

Dứt lời, ta dập đầu thật mạnh. Chỉ bàn chuyện quân thần…Không bàn chuyện phu thê.

Mặc cho hắn sau lưng gọi tên ta thế nào.

Ta cũng không quay đầu lại.

Về sau, Thục phi tìm mọi cách cầu kiến.

Đào Nhi nói, nàng ấy ngày ngày quỳ ngoài cửa, chỉ cầu xin được gặp ta một lần. Ta không gặp, nàng liền sai người đưa vào vô số lá thư.

Nàng nói, nàng không biết ta thực sự bị bệnh.

Nàng không biết ta sẽ chết.

Nàng không muốn ta chết.

Nàng nói nàng sai rồi.

Nàng nói từ nay sẽ không tranh giành với ta nữa.

Chữ viết quen thuộc trên từng nét mực, ta dường như thấy lại hình ảnh đứa bé ngày nào chạy theo sau ta.

Nàng kéo con diều, gọi ta: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng nói, nàng thích ta nhất.

Nhưng sau này… nàng lại đẩy ta xuống hồ sen, lạnh lùng nhìn ta vùng vẫy.

Vu khống ta hạ độc g.i.ế.c con nàng.

Ánh mắt đầy căm hận, nàng nói ta cả đời này cũng không đấu lại nàng.

Phải, không đấu lại được.

Nhưng ta cũng chưa từng muốn tranh đấu.

Năm đó vào cung, là vì nhà mẹ, cũng là vì nàng.

Giờ đây, tất cả tình cảm tỷ muội đã cạn kiệt.

Ta ném những lá thư đó vào lò lửa, nhìn chúng từng chút một hóa thành tro tàn.

Trong lòng cuối cùng cũng an yên.

"Để nàng ấy về đi. Bản cung không muốn gặp nàng ấy nữa."

Không bao giờ gặp lại.

Những ngày đó, cung Hoàng hậu đón từng đợt người đến.

Bọn họ thấy ta sắp chết, liền bắt đầu nhớ lại những điều tốt đẹp về ta.

Vừa khóc vừa cầu xin ta hãy chữa bệnh thật tốt, đừng buông bỏ.

Tất cả những điều tốt đẹp của đời người, vào khoảnh khắc này mới bắt đầu hiện ra.

Thẩm Mặc Nho nói, đây là thói xấu của con người. Chỉ khi mất đi mới biết trân trọng.

Ta khẽ cười, nằm trên ghế tựa, đã chẳng còn sức để nói chuyện.

Đúng vậy, ai cũng như thế.

Ta cũng vậy.

Năm đó, ta viết thư từ biệt gửi cho thiếu niên ấy.

Ta nghĩ rằng ngày tháng vẫn còn dài.

Dù đau đớn đến đâu, chỉ cần nhẫn nhịn rồi cũng sẽ qua.

Cho đến hôm đó, khi nghe tin chàng tử trận.

Ta ngồi trên chiếc ghế hoàng hậu, bỗng thấy mọi thứ đều trở nên hư ảo.

Không còn thấy gì nữa.

Chỉ có câu nói cuối cùng trước khi chàng xuất chinh, vẫn mãi vang vọng bên tai.

"Nàng phải thật vui vẻ, đợi ta trở về."

Chàng c.h.ế.t rồi. Không còn ai bảo ta vui vẻ nữa.

Ta nhìn lên bầu trời đêm tối đen như mực, những vì sao vẫn lấp lánh, nhưng tất cả sắp kết thúc.

Cuối cùng, cũng sắp kết thúc rồi.

Mà ta, cuối cùng cũng sắp đi tìm chàng rồi.

Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, ta thốt ra câu nói sau cùng. Là nói với Thẩm Mặc Nho:

"Ngươi nói xem, ta có thể tìm thấy chàng ấy không?"

Hắn tháo xuống mặt nạ.

Nói: "Có thể."

Mà ta...

Lại không còn duyên để nhìn thấy.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com