Ta tên là Giang Vũ, con gái của tướng quân.
Ước mơ trong một năm gần đây của ta là tìm một người để gả đi, tránh cho cái thứ bẩn thỉu là Thái tử kia nạp ta vào Đông cung.
Bởi vì theo thuật tiên tri của thị nữ Trà Trà, nếu ta gả vào Đông cung thì sẽ gặp tai họa diệt môn.
Nhưng xung quanh hình như chẳng có mấy nam tử bình thường.
"Con trai út của Thái phó rất dũng mãnh." - "Bạo lực gia đình."
"Con trai thứ hai của Liễu Thượng thư rất thông minh." - "Văn chương toàn sao chép."
"Triệu thế tử của phủ Tuyên Thân vương có tướng mạo cực phẩm." - "Hắn ăn quá nhiều."
Trà Trà thể hiện sự khinh thường từ đầu đến cuối đối với gu của cha ta.
Ngày yết bảng vàng ở Nam Viện, Trà Trà nói rằng khóa sĩ tử lần này có không ít người tài, giục cha ta đi bắt rể trên danh sách bảng vàng.
Cha ta tính toán, nên chọn người thông minh nhất, nhắm ngay vào thủ khoa để giành lấy.
Ai cũng nói tân trạng nguyên hai mươi tư tuổi, điềm đạm chín chắn là một "miếng mồi ngon", khiến Tả tướng và Đại tướng quân đánh nhau ngay tại chỗ.
Đại tướng quân là cha ta.
Ông ấy đã không thắng.
Nhìn thấy trạng nguyên lang oai phong đáng tin cậy sắp bị "bắt đi", cha ta khóc lóc om sòm, kiện vào tận cung.
Nói rằng ông cả đời vì nước chinh chiến, nay bệnh nặng thập tử nhất sinh chỉ muốn đứa con gái duy nhất của mình gả vào một gia đình tốt.
Hoàng thượng nghe tiếng ông như chuông đồng thì trầm tư.
Thiên Thanh
"Nam tử đến tuổi không chỉ có một mình trạng nguyên."
Hoàng thượng phất tay, tác hợp ta với thám hoa lang.
Thật ra ta nghĩ một người sống không quá hai mươi tuổi như ta thì không nên quá kén chọn.
Ca ca sinh đôi đã trở thành thiếu tướng quân ở Kim Môn Quan, còn ta lại là một kẻ bạc mệnh, mùa xuân hen suyễn, mùa hè trúng nắng, mùa thu ho khan, mùa đông cảm lạnh.
Thân như bèo dạt, nhẹ như chim giấy.
Đây là số mệnh mà một hòa thượng qua đường đã xem cho ta khi ta lên tám tuổi.
"Đừng nghe lão hòa thượng thối đó nói bậy."
Trà Trà bất chấp hình tượng, vùi khoai lang vào chậu than sưởi ấm của ta.
Nàng lấy thân phận là đệ tử đầu tiên của hòa thượng Thanh Việt trên núi Mao Thảo để đảm bảo với ta rằng ta chắc chắn sẽ sống trăm tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Núi gì, chưa từng nghe qua.
"Cô cứ nhớ là ta đến để cứu cô là được."
"Kẻ nào dám hại cô, ta sẽ cho nổ tung hết."
Lúc đó ta giữ nàng lại là vì thấy câu nói này quá dễ thương.
Sau này ta thấy mình không phải là tìm một thị nữ mà là một người mẹ.
Nàng như không nhìn thấy khuyết điểm của ta, mỗi ngày câu cửa miệng đều là "Tiểu thư nhà ta siêu đẹp, siêu lương thiện."
Khi tìm phu quân càng là lục tung tổ tông tám đời của tất cả nam tử trong thành.
Ngay cả việc công tử nhà Ngự sử khai gian ba tấc chiều cao cũng không bỏ qua.
Khi cha cầm chiếu chỉ ban hôn trở về, Trà Trà im lặng một lúc.
"Ừm, người này tạm chấp nhận được."
Chiếu chỉ ban hôn vừa ban ra, Thái tử và Thất công chúa đồng loạt vấp ngã ở ngoài Càn Nguyên Điện.
Hai người họ vốn một người muốn cầu hôn ta làm Thái tử phi, một người muốn hạ giá gả cho thám hoa lang làm vợ.
Đêm tân hôn từ miệng Vệ Lăng Phong mà biết được chuyện này, thật sự thú vị vô cùng.
"Ta không muốn cưới công chúa, cưới nàng là để tránh Thất công chúa."
Nam tử bản triều nếu cưới công chúa, gần như đồng nghĩa với việc con đường làm quan chấm dứt.
Thất công chúa kiêu căng, tùy tiện kết thân với người bình thường sợ là chẳng chịu nhún nhường.
Ta thấy chàng áy náy, bèn an ủi chàng một phen.
"Ta vốn dĩ cũng chỉ vì tránh Thái tử. Chàng và ta số mệnh tương đồng như vậy, vốn dĩ nên có một đoạn nhân duyên phu thê."
"Sau này chàng có thích ai cứ việc nói rõ, ta không phải là người ghen tuông."
Ta nghĩ bụng, dù sao mình cũng chẳng sống được bao lâu.
Chẳng cần thiết phải như Trà Trà nói, cầu một đời một kiếp một đôi làm gì.
Thần sắc Vệ Lăng Phong ngưng đọng trong chốc lát.
"Nhưng ta đối với nương tử là vừa gặp đã thương, vừa mới phát thề đời này ngoài nàng ra nếu còn nạp thêm người khác thì sẽ không c.h.ế.t tử tế được."
[... ?]
Cứu mạng! Hóa ra đây cũng không phải người bình thường!