Thám hoa lang Vệ Lăng Phong người không như tên, lại sở hữu một khuôn mặt non choẹt.
Nhưng đôi mắt lại vô cùng đẹp, khi cười lên toát ra vẻ yêu mị khó tả.
Thiên Thanh
Giọng nói trong trẻo, tựa gió mát trăng thanh khi bàn chuyện trị quốc trên đại điện, giờ đây lại trầm thấp vang bên tai ta.
"Ta đến hầu hạ tiểu thư."
Và cứ thế, ta được "hầu hạ" đến tận sáng hôm sau khi vào cung tạ ơn mà vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Vệ Lăng Phong vừa giúp ta xoa lưng vừa cười một cách ý nhị.
Ta khẽ kêu lên một tiếng: "Sắc đẹp hại người thật!"
Quả nhiên là vẻ đẹp của thám hoa, vô cùng quyến rũ tâm trí của nữ tử trong nhà.
Ví dụ như lúc này, Thất công chúa đang đứng trước mặt ta.
Thất công chúa nhìn Vệ Lăng Phong một cái đầy đau khổ, rồi liếc ta một cái tràn ngập bi phẫn.
Kỹ năng "biến sắc" quả là cao siêu.
Vừa cúi chào định đứng dậy, một đôi tay trắng lạnh đã đỡ lấy ta.
"Vệ phu nhân mới cưới, đã nhận được quà mừng của cô chưa?"
Thứ dơ bẩn tới rồi!
Là Thái tử.
Món quà mừng của hắn khá là vô nghĩa.
Là một bộ lễ phục mũ phượng trong ngày cưới của Thái tử phi.
"Cô thấy nhan sắc Vệ phu nhân kiều diễm vô song, chỉ có mũ phượng mới xứng, phu nhân có thích không?"
Nhờ ơn Trà Trà ngày nào cũng bày đủ trò nói xấu Thái tử trước mặt ta.
Giờ đây liếc hắn một cái ta cũng thấy toàn thân khó chịu.
Ta định lẳng lặng rời xa hắn một chút thì Vệ Lăng Phong bên cạnh ta đã quỳ xuống ngay lập tức.
Chiếc tay áo rộng thùng thình của chàng trực tiếp quạt khiến Thái tử lùi lại nửa bước.
"Tạ ơn điện hạ ban ân, thần mới đỗ đạt còn chưa có công danh sự nghiệp. Chờ đến ngày sau thần giành được cáo mệnh cho phu nhân thần, nhất định sẽ mặc mũ phượng vào cung tạ ơn điện hạ, để tạ ơn hôm nay điện hạ đã khích lệ."
Vẻ mặt Vệ Lăng Phong hớn hở, quỳ bái vô cùng trịnh trọng.
Trong chốc lát, ta cũng không phân biệt được rốt cuộc chàng thật sự ngốc nghếch hay cố ý nửa đùa nửa thật nữa.
Thái tử lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc chân bỏ đi, Thất công chúa phía sau hắn lại lườm ta một cái.
Ta khẽ mỉm cười. Cũng chính là cái nhấc mắt đó.
Ta thấy lúc hắn rời đi nhìn Trà Trà phía sau ta, đôi mắt đó âm u lạnh lẽo đến mức luôn khiến người ta cảm thấy như một con rắn độc sắp siết c.h.ế.t con mồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt hoảng hốt của Trà Trà.
"Ôi trời ơi, cái thứ bẩn thỉu này hình như cũng quay lại rồi..."
Trà Trà lẩm bẩm những lời ta không hiểu.
Ta không hỏi.
Dù sao hỏi cũng chỉ nhận được một câu trả lời: "Cô cứ làm tiểu nương tử vui vẻ là được, chuyện này không phải cô nên lo lắng."
Đến kỳ hồi môn, huynh trưởng của ta cũng trở về.
Cái tên thô kệch này ngồi xổm dưới hành lang cắn hạt dưa, chỉ trỏ.
"Vệ Lăng Phong ngoài cái mặt đẹp ra, hoàn toàn không thể so với trạng nguyên!"
Ta ý nhị bày tỏ sự khinh bỉ đối với gu thẩm mỹ của hắn.
Trạng nguyên kia cao tám thước, tướng mạo như Chung Quỳ thánh quân, một cây đao dài múa lên khí thế như hùm báo vồ mồi.
Ta thấy hắn nên đi thi võ trạng nguyên.
Nếu thật sự gả cho hắn, bị hai ngón tay hắn bóp c.h.ế.t có lẽ cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ.
Ngược lại, thám hoa lang lại hợp với gu thẩm mỹ của ta hơn.
Theo lời Trà Trà, nhìn cái mặt đẹp của chàng thôi cũng đủ để bớt giận chàng hai phần rồi.
"Nhưng dù sao đi nữa, vẫn còn hơn là gả cho Thái tử."
Nhắc đến Thái tử, giữa hàng mày của huynh trưởng hơi hung tợn.
Dù ta không mấy khi ra ngoài, nhưng trước khi ra ngoài cũng trông nom chuyện lớn nhỏ trong phủ tướng quân.
Dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt cũng có thể thấy đương kim Thái tử không phải là người dễ hòa hợp.
Gia tộc nhà mẹ đẻ hắn là dòng dõi thế gia Thanh Hà, thế lực hùng mạnh.
Đến nỗi hiện tại Hoàng thượng vẫn chưa yên tâm để Thái tử nhúng tay vào dù chỉ một chút binh quyền.
Gia đình ta sở dĩ bàn bạc để ta gả đi sớm, cũng là vì Thái tử ở kinh thành đã tung tin nói rằng hắn có tình ý với ta.
Nhưng dù có nói hay đến mấy, chỉ cần ta vẫn là con gái của phủ tướng quân, một khi kết thân sẽ không thể thoát khỏi sự tranh giành quyền lực.
Đây cũng là lý do ban đầu Hoàng thượng đồng ý gả ta cho người khác.
Tả tướng luôn đối đầu với cha ta lại ủng hộ Thái tử, nói rằng để Thái tử cưới ta sẽ trực tiếp ràng buộc phủ tướng quân.
Đáng tiếc, Tả tướng dù cướp được trạng nguyên, nhưng ta lại gả cho thám hoa.
Thật không hiểu vì sao Thái tử địa vị đã vững chắc như vậy, mà ngày nào cũng còn phải tính toán.
"Muội nhất định phải cẩn thận."
Ta cúi đầu nhìn con búp bê đất sét huynh trưởng mang về, khuôn mặt nó giống ta.
Thật không biết đôi tay múa thương múa côn của huynh ấy làm sao mà nặn ra được thứ tinh xảo như vậy.