"Huynh trưởng của muội đã ở biên quan mấy năm, đương nhiên biết phải làm thế nào."
Huynh trưởng xoa xoa tóc ta, giọng điệu hơi ngốc nghếch.
"Gả đi rồi cũng phải sống thật vui vẻ, có chuyện gì đều có huynh trưởng gánh vác."
"Muội muội của ta, một đời an vui là được rồi."
"Đáng tiếc là về muộn mấy ngày, không thể về đúng ngày muội xuất giá, tự mình cõng muội đi lấy chồng."
Ta quay mắt nhìn, cái tên thô kệch này vậy mà hơi rưng rưng.
Từ khi ta tám tuổi bị ngã xuống nước, thân thể yếu ớt, huynh trưởng bắt đầu gánh vác gia đình phủ tướng quân.
Thật ra hắn cũng chỉ hơn ta có một khắc.
"Cái tên Vệ Lăng Phong kia, nếu muội không vui thì cứ đá đi mà hòa ly, khắp thiên hạ muội muốn nam nhân nào huynh trưởng cũng sẽ giúp muội bắt về."
Tâm trạng buồn bã chưa kịp lan tỏa bao lâu, ta đã bật cười vì câu nói sau của huynh trưởng.
"Cho dù ở lại phủ tướng quân cả đời cũng không ai dám nói muội không phải."
"Có thể mời huynh trưởng cùng đàm đạo một chút không, ta có vài chuyện về nương tử muốn thỉnh giáo."
Không biết Vệ Lăng Phong đứng sau ta và huynh trưởng từ lúc nào.
Thấy huynh trưởng đắc ý nháy mắt với ta, ta biết ngay là hắn cố tình để Vệ Lăng Phong nghe thấy những lời đó.
"Vậy thì miễn cưỡng nói chuyện một lát." Huynh trưởng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Vệ Lăng Phong đầy vẻ kén chọn.
Nhưng thám hoa lang không hổ là thám hoa lang.
Sau hai giờ đồng hồ trò chuyện với chàng, huynh trưởng bày tỏ rằng hắn đã bị cả khuôn mặt và tài ăn nói của chàng chinh phục.
"Muội muội à, hãy đối xử tốt với người ta nhé."
[... ?]
Rõ ràng trước đây huynh gửi thư nói rằng sẽ về xem ta rụng một sợi tóc thôi cũng sẽ lật tung đầu hắn lên mà!
Huynh xem mấy đêm nay hắn hành hạ ta qua lại, ta đã rụng bảy sợi tóc rồi!
"Huynh trưởng đi nhé, đợi đến năm sau về nhớ sinh cho ta mấy đứa cháu ngoại nha, người ta nói con trai giống mẫu thân mà!"
Nói dối. Ta thấy huynh chẳng giống gu thẩm mỹ cao sang của mẫu thân chút nào.
Nói lần này về kinh sẽ ở với ta một tháng, kết quả mới có vài tiếng đã đi rồi.
Còn là trước mặt ta cưỡi ngựa phi như bay ra khỏi thành.
Buồn quá, buồn đến nỗi muốn ăn bữa khuya.
Trà Trà nói ta may mắn, vừa buồn ngủ đã người đưa gối cho.
Ví dụ như bây giờ ta đang ở cổng phủ tướng quân, nhìn cha ta và Vệ Lăng Phong tình cảm cha con sâu đậm.
Không ai để ý xem ta có muốn ăn bữa khuya không.
Nhưng có Triệu thế tử phủ Tuyên Thân vương tự mình đánh một chiếc xe lắc lư đến trước mặt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa nói lời nào mà khóe mắt đã đỏ hoe một nửa.
"Tỷ tỷ, ta có thể mời tỷ đi ăn không?"
Thảo nào Trà Trà không ưa ngươi, ngươi tìm ta là chỉ để ăn.
Nhưng cũng nhờ cái vẻ mặt ham ăn này của hắn, mà không ai kiêng kỵ mối quan hệ của hai ta.
Dù sao binh quyền của Đại Lương gần như chia làm hai.
Tuyên Thân vương là hoàng thân quốc thích lập nhiều chiến công, ở kinh thành lâu năm, chỉ trung thành với Hoàng thượng.
Căn cơ của phủ tướng quân thì ở Kim Môn Quan, chống lại kẻ địch bên ngoài.
Ngoài ra còn có một lý do nhỏ nữa.
Chỉ nhìn Triệu thế tử ăn nhiều như vậy mà vẫn giữ được vóc dáng thon dài, những bữa ăn hắn mời, ta đều không bỏ bữa nào.
"Đại nhân, mặt bầu bĩnh thì đừng đi theo con đường lạnh lùng, không hợp với ngài đâu."
Ta vừa lên xe, nghe Trà Trà phía sau dặn dò Vệ Lăng Phong như vậy.
Mọi chuyện trở nên hơi kỳ lạ.
Tầng hai của Xuân Ý Lâu, ta và Trà Trà ăn uống thỏa thích, Vệ Lăng Phong và Triệu thế tử nhai cơm khô mà không nuốt.
Chưa từng thấy nam tử nào ăn uống lại ý nhị đến thế.
"Ăn đi chứ sao không ăn?"
"Đã là mời tỷ tỷ, tỷ tỷ ăn ngon mới là quan trọng nhất, hơn nữa ta vào đây thì hơi kén ăn."
"Bị bệnh à?"
Chỉ thấy khóe mắt hơi đỏ của Triệu thế tử ngấn hai dòng lệ.
"Tự biết tỷ tỷ sắp thành thân... Thôi vậy, tất cả đã không thể cứu vãn rồi!"
Triệu thế tử che mặt chạy vọt ra ngoài.
Vệ Lăng Phong "phạch" một tiếng đặt đũa xuống.
"Không đuổi theo sao?"
Sắc mặt chàng trắng bệch lẫn đen vàng xanh chàm.
Ta hơi thắc mắc: "Hắn là một đại trượng phu bỏ chạy, tại sao lại bắt một nữ tử yếu ớt như ta đi đuổi? Bữa cơm ngon thế này chàng không ăn sao?"
Vệ Lăng Phong nhếch miệng.
"Không sao đâu tỷ tỷ, ta ăn một miếng là đủ rồi."
Ta suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Thành thật hỏi chàng một câu: "Chàng bị con trà xanh họ Triệu nhập rồi sao?"
"... Nàng còn biết trà xanh là gì sao?"
Thiên Thanh
"Không biết, nhưng Trà Trà nói loại như Triệu thế tử là vậy đó, giọng điệu chàng vừa rồi hơi giống hắn."