Cho đến giây tiếp theo, tỷ ấy lại "ồ" lên một tiếng, liếc nhìn ta với vẻ không có ý tốt:
"Còn nữa, hai năm trước cả kinh thành đều biết vị Thủ phụ anh tuấn tài giỏi của chúng ta lại kết hôn sớm, đối với vị phu nhân nuôi từ bé ở nhà nhất mực chung tình, còn nâng niu bảo vệ giấu diếm."
Ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: "Vậy Chiêu Hoa Quận chúa thì sao?"
"Muội thật sự là bịt tai không nghe thấy chuyện bên ngoài, một lòng chỉ muốn kiếm tiền rồi."
Tô Phất thở dài: "Vị Quận chúa kia đã bị giam cầm từ hai năm trước vì phạm tội, đến nay vẫn chưa được ra ngoài. Nghe nói chuyện này cũng là do Giang Toại làm."
"Cho nên Tú Tú..." Tỷ ấy chuyển chủ đề, nhướn mày, "Muội còn cho rằng Giang Toại đối với muội không có chút tình cảm nào sao?"
Ta không biết.
Ta đau đầu.
Vậy nên ta quyết định đi làm chút chuyện khác.
Ta đi tìm Hứa Ý.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nhà của chàng thư sinh nằm trong một con hẻm nhỏ.
Khi ta đến tìm chàng, chàng còn tránh mặt không gặp.
Mãi đến khi ta xông vào, mới thấy chàng thư sinh đang trả lại tín vật đính ước mà ta đã tặng chàng trước đó.
Chàng lại chắp tay tạ lỗi với ta:
"Là tiểu sinh phụ lòng Ngu cô nương."
Ta nắm chặt ngọc bội trong tay, có chút hoang mang: "Không, không cần... Thật ra mà nói, ta mới là người nên xin lỗi chàng."
Hứa Ý lắc đầu, ngẩng lên nhìn ta với nụ cười chua xót:
"Nếu ta có thể kiên trì thêm một chút, ta và Ngu cô nương chắc chắn sẽ không như bây giờ."
Ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nói: "Nếu chàng không ngại, chúng ta có thể bái đường thành thân lại, ngay bây giờ cũng được!"
"Ngu cô nương thật sự thích ta sao?"
Hứa Ý đột nhiên lên tiếng.
Ta nhíu mày: "Chàng có ý gì?"
"Ta cứ tưởng ta và Ngu cô nương là lưỡng tình tương duyệt." Hứa Ý nở nụ cười, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe, "Trước đây Ngu cô nương nói ta là một thư sinh rất tuấn tú, lại thường xuyên nhìn ta ngẩn ngơ. Ta cứ tưởng Ngu cô nương cũng phải lòng ta, cho đến khi ta gặp Giang đại nhân."
Hứa Ý dừng lại một chút, dường như đang kìm nén cảm xúc.
Chàng nói: "Ngày hôm đó, khi Giang đại nhân đưa Ngu cô nương đi, thực ra ta đã tỉnh."
"Ta không biết giữa Giang đại nhân và Ngu cô nương đã xảy ra chuyện gì, nhưng quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích..."
Ta vội vàng ngắt lời: "Ta và huynh ấy không có quan hệ gì cả!"
Nhưng giọng nói dưới ánh mắt của Hứa Ý càng ngày càng nhỏ dần.
Quả thực là ta chột dạ.
Vì vậy, ta thở dài: "Chuyện này là ta không đúng. Nhưng trước đây ta đã hứa sẽ chu cấp cho chàng đi thi, chữa bệnh cho mẫu thân chàng, chuyện này tuyệt đối sẽ không nuốt lời."
Hứa Ý lại chắp tay với ta, rất lâu không đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rời khỏi nhà Hứa Ý, tâm trạng ta khá nặng nề.
Thật lòng mà nói, ta rất thích chàng thư sinh nhỏ này, không liên quan gì đến Giang Toại.
Nhưng chàng dường như đã hiểu lầm.
Ta thở dài, vừa định quay về tửu lâu thì bị muội muội của Hứa Ý đuổi theo gọi lại:
"Ngu tỷ tỷ!"
Cô bé thở hổn hển.
"A Nhữ làm sao vậy?" Ta dừng lại, lau mồ hôi cho cô bé.
A Nhữ bỗng nhiên đỏ hoe mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Ngu tỷ tỷ thực ra cũng thích ca ca đúng không? Ca ca thật sự, thật sự rất thích Ngu tỷ tỷ!"
Tay ta đang lau mồ hôi cho cô bé khựng lại: "A Nhữ..."
"Ngày hôm đó, ngày hôm đó muội nghe thấy." Giọng cô bé nghẹn ngào, "Người đó nói, nếu ca ca cứ cố chấp như vậy, thì huynh ấy cũng không cần phải thi nữa."
Nghe vậy, trái tim ta bỗng chốc rơi xuống vực thẳm.
Người đó là ai không cần phải nói cũng biết.
Nhưng ta không ngờ, đã nhiều năm không gặp, Giang Toại lại dùng cách này để ép buộc một văn nhân.
"Ngu tỷ tỷ biết rồi."
Ta gượng cười với cô bé, an ủi nàng: "Muội hãy về nhà chăm sóc ca ca cho tốt. Ngu tỷ tỷ sẽ xử lý chuyện này, hãy tin ta."
A Nhữ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hồi lâu vẫn không chịu buông.
Ta đi tìm Giang Toại.
Nhìn thấy ta, ánh mắt Giang Toại bỗng sáng lên.
"Tú Tú." Huynh ấy gọi ta, trong niềm vui sướng lại mang theo sự căng thẳng khó phát hiện, "Đã dùng bữa trưa chưa? Ta gọi người..."
"Giang Toại."
Khi đến gần Giang Toại, ta ngửi thấy mùi m.á.u tươi thoang thoảng.
Sắc mặt chàng gần như trắng bệch, quầng thâm dưới mắt không thể che giấu.
Nhưng ta vẫn cố gắng đè nén nỗi lo lắng xuống, mặt không chút cảm xúc: "Nếu huynh nhất quyết ra tay với Hứa Ý, vậy giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa."
"Đừng để ta càng thêm chán ghét huynh."
Nụ cười trên mặt Giang Toại cứng đờ.
"Hứa Ý."
Chàng lặp lại hai chữ này một cách nhỏ nhẹ, rồi đột nhiên cười phá lên: "Nếu không phải vì hắn, Tú Tú sẽ không chủ động đến tìm ta, đúng không?"
Ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn Giang Toại.
Thực ra ta đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại Giang Toại sau này.
Hoặc là coi nhau như người xa lạ, hoặc là gặp nhau mỉm cười cho qua.