Thế là Giang Toại đột nhiên sa sầm mặt mày: "Tên đó có ý đồ xấu, không xứng với nàng."
Câu nói này hoàn toàn khơi dậy tất cả sự tức giận trong lòng ta.
"Giang Toại!"
Đây là lần đầu tiên ta nổi giận với chàng như vậy, ngay cả khi trước đây bị Giang Toại giam cầm cũng chưa từng như thế.
Ta nói từng chữ một: "Ta chọn ai, người đó có xứng hay không, chỉ có thể do ta quyết định. Ân tình của Giang gia ta đã trả hết từ lâu, khế ước bán thân cũng đã hủy, nếu huynh nhất quyết nhúng tay vào..."
Nói đến đây ta dừng lại.
Ta đau khổ nhận ra, ta không thể nào uy h.i.ế.p được Giang Toại.
Bây giờ chàng là quan, còn ta chỉ là một thương nhân, chọc giận chàng chẳng có lợi ích gì.
Nhưng cơn giận trong lòng vẫn không ngừng dâng lên.
Ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: "Giang Toại, đừng để ta hối hận vì đã từng thích huynh."
Sắc mặt Giang Toại vốn đã tái nhợt, giờ lại càng trắng bệch như tờ giấy.
Chàng đột nhiên cười phá lên: "Vậy là Tú Tú thừa nhận, nàng đã phải lòng ta, đúng không?"
"Huynh..."
Ta tức giận mở mắt ra, không ngờ bàn tay lại bị nắm lấy, còn bị nhét vào một con d.a.o găm sắc bén.
Mũi d.a.o đang hướng thẳng vào tim Giang Toại.
Trên mặt người này vẫn là nụ cười ôn hòa như vậy, nhưng cảm xúc trong đáy mắt lại cố chấp và điên cuồng.
Chàng nắm tay ta, mạnh mẽ đẩy từng chút một vào trong.
Nhưng lời nói ra lại vô cùng dịu dàng: "Ta không buông tay được Tú Tú, càng không thể nhìn Tú Tú gả cho người khác, thậm chí nhìn thấy Tú Tú cười với nam nhân khác, ta cũng sẽ ghen tị đến phát điên."
"Huynh điên rồi!"
Ta muốn rút tay về, nhưng không ngờ thân thể Giang Toại lại chủ động dựa vào.
Máu tươi trào ra nhuộm đỏ y phục trắng.
"Ta đã nói rồi," Giang Toại nhìn ta một cách cố chấp: "Nếu muốn ta buông tay, chỉ có thể g.i.ế.c ta. Tú Tú, đây là cơ hội duy nhất của nàng."
Sắc mặt Giang Toại dần dần mất đi, có m.á.u nóng rơi xuống mu bàn tay ta.
Ta gần như bị bỏng đến mức ném con d.a.o găm đi.
Thân thể Giang Toại lảo đảo, vẫn nhìn ta.
Ta quay mặt đi, hồi lâu mới nghe thấy giọng nói của mình run run: "Ta đã từng thích huynh, Giang Toại."
"Nhưng huynh nói, chúng ta chỉ là huynh muội, vậy nên ta đã từng chút một cất giấu tình yêu này đi. Bây giờ huynh lại nói huynh phải lòng ta..."
Ta cười khẩy một tiếng, khóe mắt hơi đỏ hoe: "Giang Toại, dựa vào đâu huynh nói muốn là muốn, nói không muốn là không muốn."
"Vậy thì sau này đều do Tú Tú quyết định."
Giang Toại cụp mi xuống, dường như không cảm nhận được chút đau đớn nào trên người, vẫn giữ vẻ ôn hòa: "Sau này Tú Tú muốn thì muốn, không muốn thì không muốn, được không?"
Nhưng giọng nói càng ngày càng yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bị bộ dạng vô lại của Giang Toại làm cho không nói nên lời.
Cuối cùng, ta ép buộc bản thân nghiêm mặt lại: "Giang Toại, ta chưa bao giờ là nữ tử yếu đuối như huynh nghĩ."
"Ta biết."
Giang Toại khẽ cười.
Chàng muốn đưa tay chạm vào ta, nhưng khi phát hiện tay mình dính m.á.u thì lại do dự buông xuống.
Chàng nói: "Ta đều nghe lời Tú Tú."
Ta không để ý đến chàng, chỉ vội vàng rời đi.
Vì vậy, ta cũng không chú ý đến sự thất vọng và tổn thương trong mắt Giang Toại.
Ta không biết Giang Toại có giữ lời hay không.
Cũng không biết ngày hôm đó Giang Toại rốt cuộc thế nào.
Nhưng đồ ta tặng cho Hứa Ý thì không còn ai ngăn cản nữa.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy áy náy với chàng thư sinh đó.
Cho đến khi Hứa Ý lợi dụng sự áy náy này của ta để hãm hại ta.
Trước khi hôn mê, ta lờ mờ nhìn thấy chàng thư sinh này nhìn ta với vẻ mặt áy náy, nhưng lại quay đầu bỏ chạy rất nhanh.
... Mẹ kiếp!
Nam nhân quả thật không có một ai tốt!
Ta vừa chửi rủa vừa rơi vào hôn mê, cho đến khi tỉnh lại thì nhìn thấy Chiêu Hoa Quận chúa.
Bốn năm sau, nàng ta trông tiều tụy và già nua hơn, khi thấy ta tỉnh lại càng không thể che giấu vẻ độc ác trong mắt.
Nhưng nàng ta nhanh chóng giả vờ ra vẻ hiền lành: "Ngu cô nương, đã lâu không gặp."
Ta lặng lẽ quan sát những hộ vệ xung quanh, lại đánh giá độ chắc chắn của sợi dây trói ta, không nói gì.
Ta cứ tưởng Chiêu Hoa Quận chúa muốn bắt ta để trả thù Giang Toại.
Nhưng ta vạn vạn không ngờ, nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng điệu kích động: "Ta đến cứu ngươi!"
Ta: "?"
"Giang Toại đã điên rồi!"
Chiêu Hoa Quận chúa nói rất nhanh: "Không đúng, hắn ta chính là một tên điên. Ngươi không biết sao? Tay ta chính là bị hắn ta phế đi! Ngươi tưởng bốn năm nay ngươi trốn thoát khỏi hắn ta rồi sao? Không! Nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong tầm mắt của hắn, thậm chí ngay cả Tô Phất kia cũng là người của hắn!"
Ta nghe mà trong lòng chấn động, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ chút nào.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Chiêu Hoa Quận chúa sợ ta không tin, nên đã kể lại tất cả những chuyện Giang Toại đã làm trong mấy năm nay cho ta nghe.
Nói hắn ta rốt cuộc tính tình thất thường, lòng dạ độc ác đến mức nào.
"Ngu cô nương." Chiêu Hoa Quận chúa khóc đến lê hoa đái vũ, "Ngươi mau chạy đi! Hắn ta không phải thật lòng thích ngươi, hắn ta chỉ muốn đợi ngươi mềm lòng quay lại rồi hành hạ ngươi. Ngươi xem, hắn ta đối xử với ta như vậy..."