Sáng sớm, núi rừng mịt mù trong làn sương dày đặc.
Lục Uyên khoác một chiếc đại y màu trắng, đứng bên cửa sổ, nhìn ra hồ sen trống rỗng phía xa, vô thức đưa tay sờ lên môi mình, dường như vẫn còn lưu lại dư hương của hoa sen.
Cái xúc giác quen thuộc ấy, nhất định là của ngự y đã cứu mình.
Khi hắn chuẩn bị rời đi, An Quốc công đẩy cửa bước vào, sắc mặt ôn hòa, nói: “Uyên nhi, con muốn đi đâu vậy?”
“Hôm qua ngự y cứu con hiện giờ đang ở đâu? Vì sao người không hỏi qua con đã đưa con trở lại nơi này? Người biết rõ con ghét nơi này nhất mà.”
Lục Uyên giận dữ đập bàn trà, làm vỡ tan chén trà trên bàn, máu tươi từ kẽ ngón tay trào ra, nhỏ giọt từng giọt xuống đất.
An Quốc công vội vàng rút khăn tay, đau lòng nắm lấy tay hắn: “Uyên nhi, con làm gì vậy?”
Lục Uyên nhanh chóng rút tay lại, kích động hét lên: “Hôm qua là ngự y từng cùng con đồng sinh cộng tử trong thiên lao đã cứu mạng con! Nhưng vì sao người lại đuổi hắn đi?”
“Uyên nhi, con thật oan cho phụ thân rồi. Hắn giết hại Dao phi, tội không thể tha, là Hoàng thượng phái người bắt hắn, không phải ta đuổi đi.” An Quốc công vội vàng giải thích, xua tay liên tục.
Lục Uyên nhíu chặt mày, cảm thấy không ổn, lập tức cầm lấy bội kiếm bên người, xông ra ngoài.
“Uyên nhi, việc này con không cần nhúng tay vào!” An Quốc công gọi với theo sau, thậm chí vì vội quá mà ngã nhào một cái, nhưng Lục Uyên vẫn không hề ngoái đầu, rời khỏi Lãng Sơn tiểu cư.
…
Hoàng thành – Thiên Lao
Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai lác đác chiếu vào, một con chuột xám luồn qua cửa sổ bò vào, phía sau là một con mèo vàng lớn đang rình rập, nhưng vì thân mình quá to nên bị chặn lại bên ngoài cửa sổ, còn hung hăng gào lên vài tiếng.
Nàng thấy vậy cảm thấy buồn cười. Một con chuột luôn bị người ta tìm cách gi.ết ch.ết lại vì để sống sót mà trốn vào thiên lao, tránh né kẻ thù tự nhiên của mình.
“Nghiệt đồ, vào tử lao rồi còn cười được!” Lâm Diệp thấy nàng nhìn cửa sổ mà nở nụ cười, giận đến mức bốc hỏa.
“Sư phụ, đừng sợ, có đồ nhi bảo hộ người.” Nàng không hề để bụng lời trách cứ của sư phụ, thậm chí còn hứng khởi đùa giỡn.
Lâm Diệp hừ lạnh, phất tay áo, bực bội nói: “Ngươi đúng là gan to, bình thường nữ tử mà thấy chuột đã sớm hét toáng lên rồi.”
“Sư phụ, người giữ giọng chút đi.” Lâm Tịch cảnh giác quan sát xung quanh, thấy các y quan khác của Thái Y Viện vẫn như xác chết nằm yên bất động dưới đất.
Lúc này nàng mới yên tâm, thầm nghĩ: một con chuột thì có gì đáng sợ. Trước kia lúc đi thực tập phá án, nàng từng tay không bắt sống một con mãng xà to vật vã rồi còn gì.
“Đều là người sắp chết, ngươi còn sợ cái gì nữa, sớm biết vậy lúc trước ta đã không nên tiếp nhận ngươi vào cung, càng không nên để ngươi diện kiến Thái hậu nương nương.” Lâm Diệp còn chưa nói hết, thì đã bị ngục tốt vừa bước vào cắt ngang.
Thì ra là Hoàng thượng đích thân đến thiên lao, muốn tự mình thẩm vấn Lâm Tịch. Ánh mắt ông gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trong tay không ngừng vu.ốt ve một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ.
[Tiểu ngự y này dám thất ước với trẫm, để xem trẫm sẽ xử trí ngươi thế nào.]
[Hôm đó gan cũng lớn thật, dám lật quan tài của Dao phi, vậy tối nay trẫm sẽ cho ngươi toại nguyện.]
“Dẫn ra.” Ngục tốt kéo Lâm Tịch từ trong ngục ra, áp giải vào phòng tra khảo.
Nàng tay chân đều bị gông xiềng trói chặt, quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng, vi thần bị oan a!”
“Oan uổng? Hôm qua ngươi vì sao không đúng hẹn, hãy giải thích rõ mọi chuyện cho trẫm.”
Hoàng thượng ngồi ngay trước mặt nàng, quát lớn.
Lâm Tịch vừa định lên tiếng, thì một giọng the thé chói tai vang lên từ phía sau: “Hoàng thượng, lão nô thấy nàng căn bản không oan uổng chút nào! Dám giả làm dược đồng, còn tự ý đưa cung nữ về chỗ ở của mình.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Vương công công, người hôm qua ngăn cản nàng ra cung làm việc.
[Hừ, dám đắc tội với ta ngày đó, đến cả Hoàng hậu còn phải nể ta ba phần, hôm nay ngươi coi như xong đời rồi.]
Vương công công hậm hực liếc Lâm Tịch một cái.
Nhưng Hoàng thượng lại có chút mất kiên nhẫn: “Vương công công, chẳng phải ngươi nên ở Lãnh Thúy cung hầu hạ Hoàng hậu sao? Tới đây làm gì?”
“Khởi bẩm bệ hạ, Trương công công bị bệnh nặng, Hoàng hậu nương nương lo lắng cho long thể của bệ hạ, đặc biệt sai lão nô đến hầu hạ.”
Vương công công cười tươi, cúi đầu hành lễ.
[Hoàng hậu còn dám nhúng tay vào chuyện thiên lao, coi trẫm là không tồn tại sao?]
Sắc mặt Hoàng thượng lập tức trầm xuống, lạnh lùng liếc Vương công công một cái, hừ khẽ từ mũi một tiếng rồi cúi đầu phân phó thị vệ đứng bên cạnh.
Vương công công còn đang chờ ban thưởng, vừa ngẩng đầu lên thì đã bị hai tên thị vệ lôi ra ngoài vì tội gây trở ngại công vụ.
Lâm Tịch cúi đầu, thầm cười trong bụng. Nghĩ bụng: "Tên này đúng là không biết trời cao đất dày, một thái giám tổng quản mà cũng mơ tưởng quản được Hoàng thượng."
“Được rồi, không còn ai quấy nhiễu, bây giờ, ngươi có thể nói rõ vì sao bội ước.” Nhờ màn ầm ĩ của Vương công công, Hoàng thượng đã phần nào nguôi giận.
Lâm Tịch lập tức làm bộ dáng cảm kích, phủ phục trên mặt đất: “Hoàng thượng minh giám, hôm qua vi thần tình cờ gặp một người bị trúng kịch độc, loại độc đó rất giống với loại độc mà Dao phi nương nương từng trúng, thần vì cứu người nên mới chậm giờ.”
[Tiểu ngự y này nói nghe thật chân thành, nhưng không biết thật hay giả?]
Sắc mặt Hoàng thượng thay đổi, cằm cũng gồng cứng lại, trong lòng bán tín bán nghi: “Ngươi lấy gì chứng minh người ngươi cứu trúng đúng loại độc giống ái phi?”
Lâm Tịch đáp: “Hoàng thượng còn nhớ hôm qua An Quốc công vào cung vì chuyện gì không?”
“Nhớ chứ, hôm qua ông ấy mệt mỏi bụi đường mà đến, cầu trẫm giúp đỡ, nói trong phủ Tiêu Quận Vương có thuốc cứu mạng. Trẫm đã đồng ý và còn cho phép ông ấy điều động người trong Thái Y Viện.”
Hoàng thượng vừa nói, vừa nhớ lại cảnh tượng hôm qua: An Quốc công quỳ rạp xuống đất, nước mắt tuôn như mưa vì đứa con trai yêu quý của mình.
Hoàng đế liền nể tình ông ta là biểu đệ thân thiết, đành phải chấp thuận.
Lâm Tịch nghe xong, liền chính khí lẫm liệt mà nói: “Hoàng thượng, trải qua vi thần kiểm chứng, Dao phi nương nương trúng phải là một loại độc dược mãn tính, sau một tháng sẽ phát độc mà chết. Trước đó bảy ngày sẽ có triệu chứng phun máu tươi, đây chính là dấu hiệu trúng độc.
Ngày ấy vi thần bắt mạch cho nương nương, vô tình phát hiện trong người nương nương có độc, vì vậy mới để thị nữ thế thân là Sơ Tình, ra ngoài cung mua dược liệu để chế giải dược, không ngờ lại bị người hãm hại.
Đợi đến khi vi thần tỉnh lại, Dao phi nương nương đã phát độc. Có người cố ý vu oan vi thần là hung thủ giết người. May mà ông trời thương xót, thiên lao xảy ra hỏa hoạn, vi thần mới tạm giữ được mạng, trong lúc điều tra lại phát hiện biểu ca của Thục phi nương nương, Tiêu Quận Vương, đã mua một lượng lớn đoạn trường thảo từ một tháng trước, mà đoạn trường thảo lại chính là dược liệu chủ chốt để điều chế ‘ruột gan đứt từng khúc’.”
“Cái gì? Ngươi nói đây là do Tiêu Quận Vương làm?” Hoàng đế hiển nhiên rất khiếp sợ khi biết kẻ đứng sau khả nghi lại là người này.
[Chẳng lẽ cái tên đầu óc đơn giản như Tiêu Quận cũng nghĩ ra được kế hiểm như vậy? Không thể tưởng tượng nổi.]
Lâm Tịch cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể không liên quan đến Tiêu Quận Vương. Dù cho hắn không phải chủ mưu, thì chắc chắn cũng là đồng lõa.
Đúng lúc này, một ngục tốt vội vã chạy vào: “Khởi bẩm bệ hạ, bên ngoài có người tự xưng là Đề Hình Tư Đề đốc đến cầu kiến.”
[Chuyện này liên quan gì đến Đề Hình Tư? Trẫm đã giao cho Hình Bộ rồi, đề đốc đến đây làm gì?]
“Cho vào trước.” Hoàng đế phất tay.
Lâm Tịch liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Vi thần Lục Uyên khấu kiến Hoàng thượng.” Hắn dùng khóe mắt liếc người đang quỳ cùng, chính là nàng, xác nhận nàng bình an vô sự.
[Tiểu ngự y, ta tới cứu ngươi đây.]
Nghe được tiếng lòng đó, trong lòng Lâm Tịch bất giác ấm áp.
“Tùy An, sao ngươi lại đến đây?” Hoàng thượng thấy Lục Uyên xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc.
[Tên tiểu tử này chẳng phải đang nhận chức thượng thư sao? Bên ngoài nói đang dưỡng bệnh, chưa từng chính thức nhậm chức, đã lâu không thấy bóng dáng, sao giờ lại đến cả Đề Hình Tư?]
“Vi thần là vì ngự y này mà đến. Hôm qua hắn liều mình cứu vi thần một mạng, vi thần không thể trơ mắt nhìn hắn bị oan uổng.” Lục Uyên lời lẽ cương trực, chính khí lẫm liệt.
Lâm Tịch thuận thế gật đầu, nàng đang cần hắn, thì hắn đã tới.
Tiếp theo, Lục Uyên kể lại toàn bộ quá trình xử lý vụ án buôn lậu muối biển trong thân phận Đề Hình Tư Đề đốc, và việc bị bắt nhầm vào thiên lao làm người chịu tội thay. Tất cả chứng cứ cho thấy Tiêu Quận Vương có hiềm nghi rất lớn.
Hoàng thượng đỡ trán trầm tư một lúc: “Tùy An, ngươi đã bảo đảm cho Lâm Tịch, vậy trẫm sẽ tin các ngươi. Hạn cho ngươi trong vòng ba ngày phải bắt được Tiêu Quận Vương quy án.”
Nói xong liền vội vàng rời đi.
“Hoàng thượng, vậy vi thần thì sao?” Lâm Tịch nghi hoặc nhìn theo.
“Ngươi à? Trước hết cứ ở thiên lao chờ đi, đợi Tùy An bắt được người rồi tính tiếp.”
Hoàng thượng phất tay áo bỏ đi.
[Hôm qua ngươi bội ước, để trẫm đợi suốt mấy canh giờ, trẫm phải để ngươi ở trong tù thêm vài hôm cho bỏ ghét.]
Lâm Tịch ngồi phịch dưới đất, há hốc miệng: hoàng đế này thật sự quá keo kiệt!
Lục Uyên liền đỡ nàng dậy, ngữ khí ôn hòa: “Không sao đâu, ta sẽ nhanh chóng bắt được hung phạm.”
“Được.” Nàng ngẩn người trong chốc lát, rồi gật đầu đáp ứng.
Sao hắn giống như biến thành một người khác rồi? Không còn ác độc như lúc mới gặp nữa.
Ngay sau đó, Lục Uyên từ trong ngực lấy ra hai thỏi bạc trắng, giao cho ngục tốt, dặn dò hắn chăm sóc Lâm Tịch cẩn thận.
Thấy Lâm Tịch không tổn hao sợi tóc nào rời khỏi phòng, Lâm Diệp liền nắm lấy song sắt nhà lao, sốt ruột hỏi: “Đồ đệ, Hoàng thượng nói thế nào?”
“Hoàng thượng nói ba ngày sau sẽ xử tử chúng ta.” Nàng làm ra vẻ mặt nghiêm trọng mà trả lời, chỉ là muốn đùa với sư phụ tham sống sợ chết của mình một chút.
“Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.” Lâm Diệp ngồi bệt xuống đất, như mất hết sinh khí.
[Sớm biết thế này, hôm đó ta đã để nó ăn tuyết liên rồi. Loại dược liệu như vậy mà đặt đó không người trông coi, thật là lãng phí.]
Lâm Tịch ngồi xuống cạnh ông, lấy khăn ra lau nước mắt giúp, nói: “Sư phụ, lớn như vậy rồi còn khóc lóc.”
Lâm Diệp trừng mắt nhìn nàng một cái, mặt mày đầy bi ai, đổi chỗ ngồi vào góc tường ẩm thấp, lạnh lẽo.
“Sư phụ, đừng ngồi đó, chỗ đó chuột nhiều lắm, coi chừng nó cắn vào mông.” Lâm Tịch nhìn thấy phản ứng của sư phụ, thật sự buồn cười.
Lâm Diệp lúc này tức đến thở hổn hển, thấy nàng sắp chết đến nơi còn cười được, trong lòng nghẹn lại, khó thở vô cùng. Lâm Tịch thấy ông thở không đều, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng bước tới xem, phát hiện tim đập quá nhanh, liền nói: “Sư phụ, Hoàng thượng nói ba ngày sau sẽ thả chúng ta ra, vừa rồi là con lừa người thôi.”
“Thật... thật chứ?” Lâm Diệp trong mắt lộ ra tia hy vọng.
Lâm Tịch chân thành gật đầu.
Lâm Diệp lúc này mới yên tâm, nhẹ nhàng thở phào một cái. Quả nhiên tuổi cao rồi, không chịu nổi mấy cú dọa thế này.
Lâm Tịch đỡ sư phụ nằm xuống nghỉ ngơi, nghiêng tai nghe nhịp tim ông, rồi dùng tay ấn ngực, chờ nhịp tim ổn định trở lại mới thu tay lại.
Thấy nàng hành động kỳ quặc, ông tò mò hỏi: “Ngươi học mấy trò xoa bóp này ở đâu vậy?”
“Sư phụ, đương nhiên là tự học thành tài.” Lâm Tịch tự hào giơ ngón tay cái.
Lâm Diệp liếc nàng một cái, phẩy tay đuổi đi: “Đừng làm phiền ta nghỉ ngơi.”
Lâm Tịch nghe vậy ngoan ngoãn ngồi sang bên kia, trong lòng chỉ mong Lục Uyên sớm bắt được hung thủ.