Bên ngoài thiên lao, Lục Uyên giục ngựa phi nhanh trên đường cái, lòng như lửa đốt, muốn lập tức bắt được hung thủ quy án, rửa sạch trong sạch cho Lâm Tịch.
Đây cũng là lý do hắn cố tình không làm một Hộ Bộ Thượng Thư an nhàn thoải mái, mà lại chạy đến Đề Hình Tư rung chuyển bất an, làm một đề đốc nho nhỏ. Chuyên xử lý những vụ án khó giải quyết, không màng sống chết.
Cũng vì từ nhỏ hắn đã chứng kiến quá nhiều chuyện bất công, không thể nhìn người vô tội chịu oan uổng một cách trắng trợn. Nhất là lần này, người bị hại lại chính là ân nhân cứu mạng của hắn.
Chưa đến nửa canh giờ, hắn đã tới cửa phủ Quận Vương. Hắn cho người đốt pháo hiệu, ra lệnh cho thuộc hạ Đề Hình Tư đến phủ Quận Vương tập hợp. Hôm qua phủ Quận Vương còn hỗn loạn một trận, hôm nay bên ngoài lại yên tĩnh lạ thường.
Lục Uyên cảm thấy có điều không ổn, gõ cửa phủ, “kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa lớn đỏ tươi tự động mở ra, bên trong viện hỗn độn một mảnh.
Nhìn dáng vẻ, người trong phủ Quận Vương hôm qua đã bỏ chạy hết rồi.
Hắn ngồi xổm xuống kiểm tra dấu vết trong đình viện, lại phát hiện điều khả nghi.
Tựa như có người kéo lê vật gì nặng, mặt đất còn lưu lại dấu kéo mờ mờ.
Một tiếng “Đại nhân” khiến Lục Uyên tỉnh khỏi suy nghĩ.
Hắn xoay người nhìn thấy người của Đề Hình Tư đã tới, nghiêm giọng ra lệnh: “Kiểm kê tài sản phủ Quận Vương.”
“Đại nhân, chúng ta là điều tra quan lại tham ô, làm vậy có hơi không ổn.” Tiểu Quách lộ vẻ khó xử.
“Vụ án buôn lậu muối biển lần này có liên quan đến phủ Tiêu gia, tra chính là bọn họ.”
Lục Uyên nặng nề chống kiếm xuống đất, đường hoàng chính khí tuyên bố với thuộc hạ Đề Hình Tư.
“Rõ!” Những người khác nhận được lệnh lập tức xông vào viện, chia nhau tìm kiếm.
Lục Uyên vòng quanh phủ một lượt, vẫn không tìm thấy dấu bánh xe nào. Bọn họ làm cách nào có thể trong một đêm biến mất hoàn toàn?
Đang lúc hắn nghi hoặc, Tiểu Quách từ xa chạy tới, gọi: “Đại nhân, hậu viện có phát hiện!”
Nghe vậy, hắn lập tức chạy nhanh đến hậu viện, chỉ thấy một miệng giếng cũ, nhìn từ trên xuống không có nước.
“Đưa dây thừng cho ta.”
Lục Uyên vịn thành giếng, nhận lấy dây Tiểu Quách đưa, rồi thi triển khinh công tụt xuống dưới.
Một luồng hàn khí từ giếng phả lên, hắn thả người nhảy xuống, đến tận đáy giếng, dưới đáy đen kịt, giơ tay không thấy năm ngón.
Lục Uyên lấy ra hỏa côn đánh lửa, cọ lên vách giếng, chiếu sáng dưới đáy. Lúc này hắn mới thấy trên vách giếng có một cánh cửa bí mật, liền dùng chân đá mạnh, phát hiện ra một đường hầm thông đạo.
Lúc này hắn mới phát hiện trên vách giếng có một cánh cửa bí mật. Hắn dốc sức đá tung ra, liền nhìn thấy một đường hầm âm u dẫn về phía trước.
“Nơi này có mật đạo. Tiểu Quách, ngươi dẫn người xuống theo.” Dặn dò xong, hắn không dừng chân mà lập tức đi sâu vào trong lối ngầm.
Ước chừng nửa nén hương sau, ánh sáng phía cuối hầm dần hiện ra. Qua khỏi miệng hang, Lục Uyên mới phát hiện, hắn đã ra khỏi thành.
Hắn ngồi xổm xuống, dùng tay bới chút bùn đất, quan sát kỹ. Trên mặt đất hiện rõ dấu vết bánh xe, hiển nhiên đêm qua có người đánh xe đến đón tiếp Quận Vương.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Quách cũng dẫn theo hơn mười thuộc hạ men theo mật đạo chui ra.
“Đại nhân, thế nào?”
Lục Uyên chỉ vào dấu vết trên mặt đất, phân phó bọn họ lần theo dấu vết mà tra xét xuống dưới.
Còn hắn thì đứng một mình nhìn chằm chằm vào cửa động, lặng lẽ suy nghĩ, liệu Tiêu Quận Vương có thể hay không đang ẩn nấp trong hoàng cung. Dù sao nơi nguy hiểm nhất, cũng chính là nơi an toàn nhất.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức chạy nhanh về phía hoàng cung. Lúc này trong cung nghiêm trang túc mục, vu sư đang làm pháp sự trong cung, cầu phúc cho Dao phi.
Hoàng thượng cùng các phi tần đều quỳ trước đàn tế. Bởi vì Hoàng hậu bệnh nặng, Thục phi tạm thời thay mặt, chủ trì đại cục.
Lục Uyên nhìn thấy Thục phi mặc một thân hoa phục màu trắng nhã nhặn, đang đứng bên đàn tế, chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện cho Dao phi, liền đoán tẩm điện của nàng ta hiện tại không có ai.
Thế là hắn hướng về phía Vân Hoa Cung mà đi. Lục Uyên dựa sát tường cung, thân mình mượn lực trong không trung xoay tròn một vòng, chớp mắt đã đáp lên mái ngói lưu ly, thăm dò nhìn vào điện trong.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, một nam nhân trung niên mặt to tai lớn đang rất đắc ý ngồi trong đình, uống rượu ngon, ăn thịt nướng, vẻ mặt thỏa mãn.
Lục Uyên bước dài tiến tới, kiếm chỉ thẳng vào Tiêu Quận Vương.
“Tiêu Quận Vương, lâu rồi không gặp.”
Tiêu Quận Vương hoảng sợ đến mức tay run lên, chén rượu trong tay rơi xuống đất, rượu đổ đầy đất.
Sau khi lễ mai táng kết thúc, Lục Uyên dẫn phạm nhân đến đại điện. Thục phi vừa mới ngồi xuống chưa lâu, liền thấy Lục Uyên dẫn biểu ca của mình vào, mày nhíu chặt lại.
“Tùy An, ngươi truy người tốc độ cũng thật nhanh.” Hoàng đế nhìn thấy đứa nhỏ này quả thật có phong phạm của Trần gia, không hổ là cháu ngoại của Trần tướng quân.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần đến để thực hiện lời hứa. Tiêu Quận Vương mưu hại Dao phi nương nương, chứng cứ rõ ràng, lại còn dám tại tế điển của Dao phi uống rượu ăn thịt, hoàn toàn không có chút ăn năn. Trước đó án buôn lậu muối biển cũng có liên quan đến Quận Vương, vi thần tại phủ đệ của hắn phát hiện một lượng lớn muối biển. Cầu xin Hoàng thượng thả ngự y Lâm Tịch, cùng minh oan cho tất cả người của Thái Y Viện.”
Lục Uyên quỳ rạp xuống đất, trịnh trọng kể lại từng tội trạng của Quận Vương.
Thục phi trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc như thể không biết chuyện gì, giật mình che kín miệng.
Tiêu Quận Vương nghe thấy phủ đệ bị phát hiện muối biển, vội vàng dập đầu: “Hoàng thượng, oan uổng a! Vi thần sao có thể làm ra việc thiếu đạo đức như thế?”
Hoàng đế rời khỏi long ỷ, đi một vòng quanh Quận Vương, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, khí huyết sôi trào, tay run rẩy chỉ vào giữa trán hắn ta, “Ngươi cư nhiên tại tế điển ái phi mà còn uống rượu vui đùa, người đâu, đánh trước hai mươi trượng!”
Không đợi Tiêu Quận Vương biện giải, thị vệ trong cung lập tức lôi hắn ta ra hành hình. Đồng thời, Lâm Tịch cũng được triệu vào đại điện thẩm vấn.
Lâm Tịch đứng ngoài cửa cung, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng r.ên rỉ không dứt. Từ khe cửa nhìn vào, liền thấy mông Tiêu Quận Vương bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm.
Nàng hít sâu một hơi, cố giữ vững bình tĩnh.
…
Trong đại điện
Hình Bộ Thượng thư Phạm Vân đứng giữa điện, đọc rõ lời khai và thư nhận tội có ký tên điểm chỉ của Lâm Tịch trước đó.
Đợi hắn ta đọc xong, Lâm Tịch lớn tiếng kêu oan, nói rõ là bị ép buộc, bất đắc dĩ mới phải ký.
Còn Lục Uyên thì triệu tập toàn bộ nhân chứng từng thấy Tiêu Quận Vương mua đoạn trường thảo vào cung. Mỗi người lần lượt đứng ra vạch trần sai phạm của Quận Vương.
Vật chứng và nhân chứng đều đầy đủ, Tiêu Quận Vương lần này thật sự là hết đường chối cãi.
[Xong rồi, lần này thật sự xong rồi. Biểu ca không lẽ vì muốn ta làm Hoàng hậu mà thực sự ra tay mưu sát Dao phi sao? Không được, ta phải nhanh chóng tách mình ra khỏi chuyện này.]
Thục phi nương nương nghe thấy từng nhân chứng lần lượt chỉ ra tội danh của Quận Vương, sắc mặt dần dần trở nên tái mét.
Vẫn luôn im lặng, Tiêu Quận Vương đột nhiên lên tiếng: “Vi thần thừa nhận có mua số lượng lớn đoạn trường thảo một tháng trước, nhưng là để cho dê ăn, tích trữ mỡ, tăng cường thể trạng, nào dám dùng để hại Dao phi nương nương.”
Lâm Tịch tập trung nhìn thẳng vào hắn, cố gắng lắng nghe tiếng lòng.
[Người thần bí kia bảo ta tuyệt đối không được nói ra, hắn sẽ xử lý toàn bộ hậu quả, còn đảm bảo để biểu muội ngồi lên ngôi Hoàng hậu, ban cho ta vinh hoa quyền thế vô thượng.]
Quận Vương cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch.
Lâm Tịch rất muốn lập tức nói cho Hoàng thượng biết chân tướng, nhưng lại sợ nếu nói ra sẽ bị cho là điên, rồi bị lôi đi ngay lập tức. Cho đến khi Lục Uyên cho người khiêng số muối biển buôn lậu vào đại điện, Tiêu Quận Vương trừng mắt đến sắp rớt tròng.
[Ta cứ nghĩ Lục Uyên chỉ là hù dọa ta, không ngờ hắn thực sự tìm ra. Nhưng rõ ràng ta không cất giấu muối ở phủ, sao lại có thể bị phát hiện ở đó?]
“Tiêu Quận Vương, ngươi còn gì để nói không?” Hoàng thượng giận dữ nhìn xuống.
“Cầu bệ hạ minh xét, vi thần bị người hãm hại! Vi thần sao lại để thứ quan trọng như vậy trong phủ đệ của mình?”
Tiêu Quận Vương vẫn còn đang giảo biện.
Lâm Tịch hận không thể vạch trần chân tướng tại chỗ, l.ột tr.ần mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia. Ngay khi nàng đứng dậy định chất vấn, Lục Uyên đã bước ra trước một bước:
“Quận Vương, nếu ngươi không có tật giật mình, thì vì sao giữa đêm phải nhảy giếng, dùng mật đạo bỏ trốn?”
“Lục Uyên, còn không phải phụ thân ngươi hôm qua cầm thánh chỉ của bệ hạ đến uy hiếp ta, bảo ta đêm đó rời đi, nếu không sẽ bị trừng phạt!”
Tiêu Quận Vương quay đầu phản công.
Lục Uyên nhất thời không nói nên lời.
[Chỉ cần ta gọi cha ra làm chứng, ông ấy nhất định sẽ đứng ra. Nhưng như vậy, ta liền thiếu ông ấy một món nợ ân tình khó trả. Nếu không gọi ông ấy, trong sạch của Lâm Tịch lại không thể rửa sạch.]
Lâm Tịch nghe thấy hắn vì mình mà suy nghĩ, dứt khoát đứng ra lên tiếng: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nghi ngờ sau lưng Tiêu Quận Vương còn có cao nhân chỉ điểm, chỉ dựa vào sức một mình hắn, căn bản không thể chế ra độc dược ‘ruột gan đứt từng khúc’. Hiện tại hắn không chịu khai thật, là vì còn hy vọng người sau màn kia sẽ bảo hộ hắn.”
“Thật sự là thế?” Hoàng đế kinh ngạc.
[Trẫm thật đúng là xem thường hắn rồi, hóa ra là kẻ giả heo ăn thịt hổ.]
Thục phi sắc mặt càng thêm tái nhợt, giờ phút này chỉ muốn tìm chỗ nào đó chui xuống đất. Nhà mẹ đẻ lại sinh ra một kẻ bất tài như vậy, khiến nàng cũng bị liên lụy.
Hoàng đế tựa hồ nhận ra Thục phi có điều không ổn, liền hỏi han: “Ái phi nếu không thoải mái thì cứ về cung nghỉ ngơi trước, yên tâm, trước khi điều tra rõ ràng, trẫm sẽ không động đến biểu ca của nàng.”
Thục phi lập tức nghe ra được ẩn ý trong lời nói của hoàng đế, vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ, thần thiếp hoàn toàn không hay biết gì về những việc biểu ca làm. Cầu bệ hạ xét xử công minh, đừng uỷ khuất Lâm ngự y.”
Lâm Tịch không khỏi cảm khái trong lòng, Thục phi ngày trước còn muốn bắt nạt mình, hôm nay lại không tiếc tình thân mà cầu xin cho mình, ngay cả quan hệ huynh muội họ hàng cũng không màng.
“Hay lắm, một câu 'xét xử công minh'. Hiện nay chứng cứ đã rõ ràng, chứng minh Tiêu Quận Vương chính là hung thủ hại chết Dao phi và cũng dính líu đến vụ buôn lậu muối biển. Nay truyền lệnh: giam Tiêu Quận Vương vào thiên lao, ba ngày sau tam ty hội thẩm.”
Hoàng đế lập tức tuyên bố thánh chỉ.
Thục phi gật đầu ngoan ngoãn, đưa tay che ngực đầy khó chịu.
[Cũng may ta không thiên vị biểu ca, bằng không Hoàng thượng chắc chắn sẽ giam ta vào lãnh cung.]
Lần này, hoàng đế không cho Tiêu Quận Vương cơ hội giải thích, trực tiếp sai thị vệ áp giải hắn đi.
Lâm Tịch liếc mắt nhìn Thục phi, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, khiến hoàng đế chú ý.
Hoàng thượng bước đến trước mặt nàng: “Sao thế? Ngươi có ý kiến gì à?”
“Vi thần không dám.” Lâm Tịch vội vàng dập đầu xin tội.
Trước khi rời đi, hoàng đế còn báo cho nàng một tin tốt: “Tiểu ngự y, trẫm từng hứa với ngươi, nếu tra ra hung thủ, sẽ phong thưởng ngươi. Ngươi cứ ở Thái Y Viện chờ ý chỉ đi.”
“Tạ bệ hạ.” Lâm Tịch quỳ rạp trên đất, không đứng dậy nổi.
Mãi đến khi Lục Uyên tới đỡ nàng dậy: “Được rồi, Hoàng thượng đã đi xa rồi.”
Lâm Tịch lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Uyên thì nhớ đến mình vẫn còn giữ miếng ngọc bài của hắn. Nay không còn nỗi lo tính mạng, nàng bèn định trả lại.
Không ngờ Lục Uyên từ chối thẳng thừng: “Miếng ngọc ấy ngươi cứ giữ làm kỷ niệm đi. Ta đã sai người làm lại một cái mới, ngươi xem này, hai miếng ngọc đều được tạc từ cùng một khối ngọc, là một đôi đó.”
Hắn giơ ra một miếng ngọc mới, màu trắng đồng dạng, nhưng tên được khắc bằng lá vàng.
Lâm Tịch ưỡn ngực, giọng khàn mà nói: “Ta là nam nhân, ai muốn làm một đôi với ngươi chứ?”
Nói xong liền ngẩng đầu bỏ đi khỏi điện.
Lục Uyên gãi đầu khó hiểu, đuổi theo hỏi: “Rõ ràng là cùng một khối ngọc tạc ra thành đôi, ta nói sai gì sao?”