Sáng sớm, ánh mặt trời rực đỏ vừa mới ló rạng.
Ánh nắng chói chang chiếu lên người Lâm Tịch khiến nàng lẩm bẩm vài tiếng rồi trở mình. Nàng cảm thấy tay mình đang chạm vào thứ gì đó vừa ấm áp vừa như còn đang... động đậy.
Mở mắt ra, nàng phát hiện đôi tay mình đang dán chặt vào lồng ng.ực trần của Lục Uyên, vội vàng đỏ mặt ngồi bật dậy. Phát hiện y phục trên người không chỉnh tề, nàng hoảng hốt ôm chặt lấy ngực.
Trên mặt đất là một đống quần áo hỗn độn, Lâm Tịch nghĩ thầm: tối qua chắc chắn là quá “mãnh liệt” rồi.
Vừa nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Hôm đó, sau khi ngọn nến bị gió thổi tắt, Lục Uyên xoay người đè nàng xuống, chậm rãi cúi sát mặt lại gần. Nàng thẹn thùng nhắm chặt mắt, vừa mong đợi vừa hồi hộp. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt e lệ của nàng thì đột nhiên bật cười, lực đạo trên người cũng lập tức dịu đi.
Lâm Tịch lúc này mới dám mở mắt ra, phát hiện hắn chỉ khẽ hôn lên trán mình rồi lăn ra nằm bên cạnh: “Thể lực ta hôm nay không đủ, đợi ta khỏe lại rồi tính tiếp.”
Hắn còn đưa tay v.uốt ve mặt nàng, nhưng lại bị nàng hất tay ra: “Nói mê sảng cái gì vậy, ta thấy đầu óc chàng bị đập hỏng thật rồi.”
Hai người nói nói cười cười tới tận canh ba mới ngủ thiếp đi. Có điều, đến giờ vẫn không ai hiểu sao quần áo lại rơi hết xuống đất.
Lâm Tịch cẩn thận nhặt lại quần áo mặc vào. Thấy Lục Uyên vẫn còn ngủ say, nàng liền chân trần xách giày rón rén ra khỏi phòng, nào ngờ lại đụng ngay Yến Vô Song.
Yến Vô Song cong khóe môi, một tay kéo nàng vào góc khuất: “Sao rồi, bắt được chưa? Truy cho ta tí kinh nghiệm với, trước giờ đều là nam nhân theo đuổi ta, ta chưa từng theo đuổi ai cả. Cái tên Trần Triết kia đúng là khó nhằn, mềm không ăn mà cứng cũng chẳng xong.”
Lâm Tịch xấu hổ lắc đầu: “Yến tỷ, tỷ hiểu lầm rồi. Tối qua bọn muội chẳng có làm gì cả. Hơn nữa hắn bị thương như vậy thì còn làm được gì chứ...”
[Ai ya, con nhóc ngốc này, nếu hắn không bị thương thì chắc hai người cũng làm mấy chuyện ‘không tiện nhìn’ rồi.]
Yến Vô Song vừa nói vừa che miệng cười trộm.
Lâm Tịch nghe thấy những suy nghĩ đầy dấu chấm chấm trong lòng Yến tỷ, trong đầu lập tức hiện lên đủ loại hình ảnh kỳ lạ.
“Yến tỷ, đừng có nói bậy. Muội chưa từng yêu ai, cũng chưa từng có ai theo đuổi.”
Nghe vậy, Yến Vô Song lập tức không vui. Những người theo đuổi nàng ta thì nàng ta chẳng thích ai, còn người nàng ta thích thì lại chẳng thèm để ý tới nàng ta, đến cả một ánh nhìn cũng keo kiệt.
“Này này, không có ai theo đuổi? Vậy hai tên ở trọ cùng khách điếm với ngươi là thế nào? Một người thì cứ như muốn cưới bằng được, người còn lại sẵn sàng lao vào chỗ chết để cứu muội. Ta đều nhìn thấy cả đấy!”
Lâm Tịch thấy Yến tỷ bắt đầu giọng điệu chua lè, vội vàng dỗ dành. Nhưng thật ra lúc nãy nàng nói là “ở hiện đại”, suốt 20 năm làm người bình thường không ai ngó ngàng tới nàng. Có lẽ do thời đại thay đổi nên số mệnh cũng đổi theo.
Mà nghĩ lại thì trong đầu nàng cũng chẳng có mảnh ký ức nào liên quan đến Trần Triết, có khi mối nhân duyên đó vốn chưa từng tồn tại.
Đột nhiên, Phong Cùng vội vàng chạy từ dưới lầu lên, trên tay cầm thư, lập tức đi thẳng vào phòng Lục Uyên. Vừa nhìn thấy Lục Uyên quần áo xốc xếch, hắn vội xoay người bước ra ngoài: “Thế tử, thuộc hạ có chuyện gấp muốn bẩm báo.”
Nghe thấy có chuyện, Lục Uyên vội mặc quần áo chỉnh tề, mở cửa nhận lấy thư, vừa xem xong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Khởi hành ngay lập tức.”
“Rõ.” Phong Cùng lập tức rời đi chuẩn bị.
Lâm Tịch cùng Yến Vô Song đi đến trước mặt Lục Uyên, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hắn nhìn quanh bốn phía không có ai, liền hạ giọng nói: “Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, nếu tìm được Trần Triết rồi thì chúng ta không thể tiếp tục chậm trễ ở đây nữa.”
“Nhưng chuyến này chẳng phải là để bắt Ngọc Hành, kẻ đại nghịch bất đạo đó sao?” Lâm Tịch không cam lòng bỏ dở nửa chừng, dù gì người đó tối qua còn nằm trong tay họ.
“Không cần bắt nữa,” Lục Uyên nói chắc nịch. “Nếu bọn họ đã có ý tạo phản, khi nghe tin Hoàng thượng bệnh nặng, chắc chắn sẽ tập kết tại hoàng thành. Đến lúc đó, ta chỉ cần phong tỏa toàn bộ hoàng thành, bắt rùa trong rọ, nhất định sẽ gom sạch một mẻ.”
Hắn có vẻ rất tự tin với kế hoạch của mình.
Lâm Tịch vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể nói rõ ra được, nên đành tạm thời đồng ý.
“Yến tỷ, tỷ có muốn đi cùng bọn muội không?” Nàng xoay người hỏi.
Yến Vô Song gật đầu chắc nịch: “Chắc chắn rồi, phu quân ta đi đâu, ta theo tới đó. Huống hồ đệ đệ ta còn đang ôm ý nghĩ xằng bậy, ta phải ngăn nó phạm sai lầm, coi như là cứu nó một mạng.”
Lâm Tịch không nhịn được giơ ngón tay cái lên, vô cùng kính nể khí phách của Yến tỷ.
Mọi người vội vàng thu dọn hành lý, chỉ duy có một người không thấy đâu, chính là Tiết thần y.
Lục Uyên vội vã chạy tới, trong tay cầm một tờ giấy, hô to: “Không ổn rồi! Tiết thần y đi mất rồi!”
Lâm Tịch sững sờ nhận lấy, chỉ thấy trên giấy viết mấy dòng chữ:
[Lão phu vốn chỉ là một lang trung tiêu dao, không muốn vướng vào tranh chấp hoàng gia. Các vị, giang hồ gặp lại!]
Dù trong lòng mọi người đều không nỡ, nhưng cũng hiểu ông không muốn tiếp tục gượng ép ở lại. Cứ để ông rời đi sống cuộc đời ông mong muốn, sau này giang hồ hữu duyên gặp lại.
Chưởng quầy khách điếm, sau khi nhìn thấy túi bạc trắng Phong Cùng để lại đêm qua, cũng không nói thêm gì, vui vẻ giúp họ hoàn tất thủ tục trả phòng.
Nhưng vừa bước ra cửa, cả nhóm liền thấy huyện lệnh Thương Châu mặt mày ủ rũ đứng chờ sẵn.
Huyện lệnh chau mày nói: “Đề đốc đại nhân, người ta phái đi canh gác tối qua, sáng nay phát hiện toàn bộ chỉ còn lại bộ xương trắng. Phạm nhân trong tay cũng bị cướp mất. Nếu Hoàng thượng biết, e là hạ quan khó tránh khỏi tội chết.”
Lục Uyên nhớ lại đêm qua bị Yến Vô Nguyệt tập kích, không những khiến nha dịch thương vong, còn để mất Ngọc Hành vào tay địch.
Hắn trấn an: “Huyện lệnh không cần lo. Việc này không phải do ngươi sơ suất. Ta sẽ tự mình về kinh bẩm báo với Hoàng thượng. Còn các huynh đệ đã mất mạng, ta cũng sẽ tấu lên xin Hoàng thượng ban tiền tuất. Mong huyện lệnh kịp thời chuyển cho thân nhân của họ.”
Huyện lệnh cảm động đến rơi nước mắt, suýt nữa quỳ xuống. Một chức quan nhỏ như ông không đủ sức gánh nổi trách nhiệm nặng nề này.
“Đại nhân, có cần ta phái người hộ tống các ngài hồi kinh không?” Ông dè dặt hỏi, mong có thể lập công chuộc tội.
Lục Uyên lắc đầu: “Không cần. Chúng ta đang vi hành, càng ít người càng dễ hành sự.”
Nói xong, Phong Cùng đánh xe từ hậu viện ra, mọi người cùng nhau lên đường, cáo biệt huyện lệnh. Huyện lệnh tiễn họ đi, thở phào nhẹ nhõm, vội xoa mồ hôi trên trán.
Nhưng Lục Uyên không hề chắc chắn chuyến đi lần này sẽ thuận buồm xuôi gió.
Mới đi được một phần ba hành trình, bệnh tình của Trần Triết đột nhiên chuyển biến xấu. Hắn ta sốt cao không hạ, sắc mặt trắng bệch, ngã vào lòng Yến Vô Song.
“Sao lại thế này? Rõ ràng đêm qua còn khỏe mà?” Lâm Tịch sốt ruột hỏi.
Yến Vô Song suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ là do lời nói của tên ma đầu Ngọc Hành khiến hắn đau lòng. Muội cũng biết mà, tên đầu gỗ này coi trọng lễ nghĩa nhất. Hắn nghe người khác sỉ nhục mẫu thân mình như vậy, chắc chắn trong lòng bị tổn thương nghiêm trọng.”
Lâm Tịch kiểm tra vết thương trên người Trần Triết, thấy đã khô miệng và đang lên da non. Xem ra thể xác không có vấn đề, đúng như Yến tỷ nói, là do tâm bệnh.
Đáng tiếc dưỡng phụ Trần Đường Xa đã mất từ lâu, hiện giờ chỉ có Hoàng thượng mới biết rõ sự thật. Xem ra muốn giải trừ tâm bệnh của Trần Triết, chỉ có thể dựa vào Hoàng thượng.
Đột nhiên, Phong Cùng kéo dây cương dừng xe, vén rèm nói: “Thế tử, dọc đường hình như có người theo dõi chúng ta.”
Lục Uyên cẩn thận quan sát bên ngoài, nhưng không thấy động tĩnh gì rõ ràng.
“Trời còn chưa sáng hẳn, cứ tăng tốc hồi kinh. Tuyệt đối không được chậm trễ dù chỉ một khắc. Tốt nhất đêm nay phải tới được Thắng Xuyên, thành gần hoàng thành nhất.”
“Rõ, mọi người ngồi vững.” Phong Cùng giục ngựa, đánh xe lao vút đi.
Lâm Tịch bị xóc đến nghiêng ngả, Lục Uyên nhân cơ hội ôm chặt lấy nàng, thì thầm bên tai:
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Yến Vô Song thì ôm chặt Trần Triết, cẩn thận che chở đầu hắn ta không bị va đập.
Cuối cùng, không phụ lòng mong mỏi, suốt đêm chạy vội, họ cũng đến được Thắng Xuyên. Ngay khi vừa đến dưới chân thành, con ngựa mệt mỏi ngã gục xuống đất.
Mọi người xuống xe đi bộ. Trần Triết bị thương, không thể đi được, cần có người cõng. Ban đầu Yến tỷ khăng khăng muốn cõng hắn ta, nhưng bị Lâm Tịch ngăn lại.
Nàng chỉ vào Lục Uyên, một nam nhi cao lớn bảy thước, rồi nói: “Yến tỷ, đã có chàng ấy ở đây thì không thể để tỷ phải vất vả.”
Vì sĩ diện, Lục Uyên đập tay lên ngực, đáp: “Đừng nói một Trần Triết, mười người như hắn ta cũng cõng được! Chân tay hắn nhỏ như que củi.”
Nói xong, hắn lập tức cõng Trần Triết lên lưng. Phong Cùng định đỡ giúp thì bị Lục Uyên ngăn lại.
[Đừng làm ta mất mặt trước mặt nữ nhân.]
Lâm Tịch che miệng cười trộm, giữ lấy Yến tỷ, nhỏ giọng nói: “Muốn thu phục nam nhân thì phải để hắn tự dâng tới cửa.”
“Muội muội, muội giỏi thật đấy,” Yến Vô Song ngưỡng mộ nhìn nàng. “Ta theo đuổi người ta mà sống lưng cứ phải thẳng đơ, không biết bí quyết lại nằm ở đây.”
Mọi người đến được trạm dịch. Lục Uyên mệt mỏi ngồi xuống uống nước nghỉ tạm.
“Đêm nay không yên ổn đâu, nên chúng ta phải ở cùng nhau để tiện quan sát và giúp đỡ lẫn nhau,” hắn nói, càng đến gần hoàng thành, hắn càng cảm thấy nguy hiểm rình rập, nên nhất thời quyết định gác lại chuyện tình cảm.
Lâm Tịch đề xuất: “Được. Vậy chúng ta thay phiên canh gác. Trần Triết đang hôn mê, ba người còn lại mỗi người gác hai canh giờ. Nếu phát hiện điều gì bất thường thì không được hành động một mình, phải lập tức báo cho mọi người. Khi ra ngoài cũng phải đi hai người một nhóm.”
Mọi người đồng loạt gật đầu tán thành. Lâm Tịch vẫn còn ám ảnh với vụ thảm án đã từng chứng kiến ở Thanh Châu trạm dịch, trong lòng không khỏi lo sợ.
Nhiệm vụ mà Yến Vô Nguyệt giao cho nàng đến nay vẫn chưa hoàn thành, trong cung chắc chắn có kẻ muốn lấy mạng nàng. Tuy nói thay phiên gác đêm, nhưng nàng hoàn toàn không ngủ được.
Lục Uyên dường như nhận ra nàng có tâm sự, liền ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay nàng thật chặt: “Đừng sợ, ta ở bên cạnh nàng.”
Lâm Tịch khẽ gật đầu, tựa đầu lên vai hắn, rồi hỏi nhỏ: “Lục Uyên, nếu một ngày ta nhớ lại mọi chuyện, phát hiện mình vốn không phải người tốt, chàng còn thích ta không?”
“Nàng mà phạm đại tội tày trời, ta sẽ giết nàng,” hắn điềm đạm đáp.
Tim nàng như lỡ mất một nhịp, lập tức né người ra.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt sâu lắng, rồi chậm rãi nói tiếp: “Sau đó ta sẽ tự sát, cùng nàng chết.”
“Thế nào mới gọi là tội tày trời?” Lâm Tịch rùng mình, nếu trước khi mất trí nhớ nàng thực sự từng giết người thì sao?
“Như Ngọc Hành, loại người ác độc không việc xấu nào không làm.” Lục Uyên tuy nói vậy, nhưng nếu thực sự phải tự tay giết người con gái mình yêu, e rằng lòng hắn cũng sẽ tan nát.
“Không được! Nếu phải chết thì cùng chết. Nếu ta thực sự từng làm điều tàn ác như Ngọc Hành, không cần chàng động tay, ta cũng sẽ tự xử mình.” Lâm Tịch lại ngả đầu lên vai hắn, trong lòng thầm nghĩ nguyên chủ chắc cũng không đến nỗi hư hỏng như vậy.
“Được rồi.” Lục Uyên nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. “Chúng ta không bao giờ chia xa nữa.”
Hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau, nắm lấy nhau thật chặt.
Nửa đêm đầu trôi qua bình yên, nhưng rắc rối thường đến vào lúc đêm tàn.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, họ bị mùi khét nồng nặc sặc tỉnh, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, hình như có người đang hô: “Cháy rồi!”
Phong Cùng muốn mở cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng phát hiện nó đã bị bịt kín. Lục Uyên định rút kiếm phá cửa, nhưng vừa mở ra liền thấy bên ngoài lửa bốc cao ngùn ngụt, căn bản không thể thoát theo lối đó.
“Đi về phía cửa sổ!” Hắn hét lên.
Hắn dồn toàn lực phá cửa sổ, nhưng không hiểu sao cánh cửa cứng như sắt, hoàn toàn không nhúc nhích. Lâm Tịch phát hiện khung cửa sổ dính thứ gì đó nhớp nháp, hóa ra là keo dính cường lực, có kẻ đã lén lút bôi quanh khung cửa, muốn thiêu sống cả nhóm trong khách điếm.
“Thế tử! Là thuộc hạ thất trách!” Phong Cùng quỳ xuống xin tội. Đáng lẽ hắn ta nên ra ngoài quan sát tình hình, nhưng vì thời tiết quá lạnh, hắn ta đã ở yên trong phòng. Nào ngờ lại để kẻ địch chui qua khe hở.
Ghi chú của tác giả: Vốn dĩ định xây dựng câu chuyện có yếu tố giao nhân, nhưng do ràng buộc kênh xuất bản không thể viết thể loại huyền huyễn, nên đành phải thay đổi mạch truyện. Có thể vì vậy, nội dung sẽ không hoàn toàn trọn vẹn. Xin lỗi các bạn đọc.