“Khi mới bị giam, ta từng tuyệt thực để chứng minh trong sạch, cuối cùng chỉ đổi lấy cực hình càng thêm tàn khốc.”
“Ta từng tìm cách mua chuộc ngục tốt để truyền tin, nhưng bọn họ bị giám sát quá chặt, nguy cơ quá lớn.”
“Về sau, ta phát hiện bức tường đá này không phải hoàn toàn vững chãi, liền lén giấu một mảnh xương vụn, ngày đêm mài giũa. Dù chỉ có thể khiến một viên gạch lung lay — nhưng cũng có thể lưu lại chút chứng cứ.”
Ta chợt nhớ ra âm thanh mài cọ dai dẳng kia — thì ra là hắn đang cố khắc lên tường đá một bức huyết thư, ghi lại nỗi oan của mình.
Ba ngày trước khi hành hình, ngục tốt cố ý làm khó dễ, suốt ngày không cho lấy một giọt nước.
Môi ta khô nứt đến chảy máu, ý thức mơ hồ chập chờn.
Nửa đêm, từ phòng giam bên cạnh vang lên tiếng ho dữ dội hơn, kèm theo tiếng dịch chuyển thân thể.
Ngay sau đó, từ khe đá dưới chân tường lại rỉ sang một ít nước trong — ít hơn lần trước, chậm hơn, mong manh như sắp đứt đoạn.
Trong làn nước ấy còn phảng phất mùi m.á.u nhàn nhạt.
“Triệu mỗ bất tài… chỉ có thể làm đến vậy thôi.”
Giọng hắn so với thường ngày càng khàn đặc, hơi thở yếu ớt.
Về sau ta mới biết, từ lời mắng mỏ của ngục tốt, rằng để đổi lấy chút nước ấy, hắn đã kéo lê thân thể đầy thương tích, quỳ suốt cả đêm — mới có được nửa bát.
Đêm cuối cùng, gió lạnh thấu xương.
Ta ôm gối, nhìn vào vệt sáng yếu ớt trên cao.
“Triệu Minh… ta sợ.”
Phía bên kia tường, tiếng thở dồn nén nặng nề vang lên. Hắn như đang gắng sức ngồi dậy, tựa vào tường để gần ta hơn.
“Cố cô nương, nàng thấy được vệt sáng trên đầu không?”
“Thấy.”
“Quê ta có một vị lão nhân rất thông tuệ. Ông ấy từng nói: Dù ở sâu dưới đáy giếng, chỉ cần còn thấy được ánh sao, nghĩa là chúng ta chưa bị trời đất vứt bỏ — nghĩa là vẫn còn việc chưa hoàn thành.”
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp:
“Ta đã khắc huyết thư trên bức tường này. Tuy chưa chắc có thể rửa sạch oan khuất… nhưng đúng sai phải trái, há lại hoàn toàn do kẻ nắm quyền quyết định? Việc ta đã làm, việc nàng đã làm — trong lòng mỗi người, đều tự biết rõ.”
Đó chính là hình ảnh cuối cùng của hắn trong ký ức ta.
“Chỉ cần còn thấy được ánh sao — thì vẫn còn việc chưa hoàn thành.”
Một câu nói ấy, lại trở thành niềm tin nâng đỡ ta bước qua từng ngày từng đêm sau khi trọng sinh.
…
Buổi trưa hôm sau, ta đến đúng hẹn.
Triệu Minh đang tựa vào cột xà mục loang lổ trong miếu, ánh sáng sớm chiếu lên gương mặt gầy gò của hắn, càng lộ rõ vẻ cô tịch.
“Cô nương quả nhiên đã quay lại. Thiên tượng hôm qua đều như lời cô nương nói. Chỉ là… giờ Triệu mỗ chẳng khác gì ch.ó nhà có tang, có thể giúp được gì cho cô nương đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bước lên một bước, ánh mắt sáng rực:
“Triệu Minh! Đợi đến khi Lâm Uyển Nhi cải dung đổi dạng, trên đời này sẽ không còn người tên Triệu Minh nữa. Bao nhiêu năm khổ học đèn sách, bao nhiêu hoài bão cứu dân giúp đời — đều sẽ theo cái đầu của ngươi rơi xuống pháp trường mà tan thành mây khói. Ngươi cam tâm sao?”
Tay hắn thả bên thân từ từ siết chặt.
“Hơn nữa, nếu chuyện này thất bại, kết cục của ta cũng chẳng hơn gì ngươi. Chúng ta là hai con châu chấu buộc chung một sợi dây — chỉ có đồng tâm hiệp lực mới sống sót được.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Không gian trong miếu rơi vào trầm lặng. Chỉ còn tiếng gió rít qua ô cửa vỡ vang lên khe khẽ như ai đang than khóc.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn ta: “Ta phải làm gì?”
“Ta muốn ngươi…” — ta nói rành rọt từng chữ — “trở thành phu quân của ta.”
Thấy sắc mặt hắn chấn động, ta tiếp lời: “Mà phu quân của ta — sẽ thay ngươi vào ngục.”
“Cái gì…?” Hắn kinh ngạc nhìn ta không chớp mắt.
“Hiện nay triều cục hủ bại, muốn kêu oan rửa sạch oan khuất — khó như lên trời.”
Ta lại tiến lên một bước:
“Nhưng nếu ngươi mượn thân phận con trai độc nhất của Vũ Ninh Hầu — Thẩm Văn Uyên, không những có thể rửa sạch tội danh, mà còn có chỗ đứng trong triều, thực hiện lý tưởng cứu đời của mình.”
Ta lấy ra bộ dụng cụ dịch dung đã chuẩn bị từ trước.
“Còn tên phu quân từng muốn hại ta kia… để hắn mang gương mặt của ngươi, chờ bị xử trảm sau mùa thu. Như vậy chẳng phải vừa vặn hay sao?”
Triệu Minh lặng thinh rất lâu.
Cuối cùng, hắn ngẩng lên, ánh mắt nhìn ta đầy nghiêm nghị:
“Dù có thể thay đổi dung mạo, nhưng cử chỉ, lời nói, nét chữ, phong cách viết văn… những sơ hở đó, làm sao che đậy được?”
“Có lẽ…” — ta khẽ cười — “thật sự là ý trời.”
“Giọng nói của ngươi và hắn không chỉ giống đến tám phần, ngay cả dáng người cũng không khác mấy. Còn nét chữ…”
Ta đặt một xấp thư trước mặt hắn: “Đây là bút tích thường ngày của Thẩm Văn Uyên. Với tài học của ngươi, chỉ cần luyện qua một thời gian, chắc chắn có thể bắt chước.”
Thấy hắn vẫn còn do dự, ta lại nói:
“Thẩm Văn Uyên vốn ưa ở ẩn, ít giao du với quyền quý trong kinh. Ngươi chỉ cần ghi nhớ vài điểm then chốt là đủ: hắn thuận tay trái khi cầm đũa, sợ lạnh nên không uống đồ mát, khi nói chuyện thường có thói quen gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn…”
“Ngay cả những chi tiết ấy cô nương cũng…” — ánh mắt Triệu Minh thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
“Dù sao cũng là phu thê ba năm.” — ta cười nhạt — “Giờ nghĩ lại, quả thật… khiến người ta ghê tởm.”
“Những ngày tới, ta sẽ lấy cớ lâm bệnh, đóng cửa không tiếp khách. Ngươi có thể nhân cơ hội này luyện tập thói quen của hắn. Đến khi thời cơ chín muồi…”
Bóng chiều ngoài cửa sổ dần ngả.
“Ta sẽ khiến những kẻ phải trả giá — không một ai thoát được.”
Triệu Minh ngồi nghiêm chỉnh trước mặt ta, chậm rãi nhắm mắt.
“Từ nay về sau, cái tên Triệu Minh giao cho cô nương định đoạt. Khuôn mặt này, mặc cô nương muốn khắc họa thế nào cũng được.”