Đêm ấy, trăng mờ gió lớn.
Tự tay ta xuống bếp, hầm một bát canh “an thần bổ khí”, bưng đến thư phòng cho Thẩm Văn Uyên — kẻ lúc này đang “lo lắng khôn nguôi” cho sự an nguy của bạch nguyệt quang.
“Phu quân vất vả rồi, uống chút canh rồi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải vì chuyện của Lâm cô nương mà chạy ngược chạy xuôi nữa.”
Thẩm Văn Uyên không chút nghi ngờ, thậm chí còn cảm thấy ta hiền thục đáng khen, uống một hơi cạn sạch.
Chưa đến nửa nén hương sau, hắn đã gục xuống án thư “ngủ say như c.h.ế.t”.
Ta cố gắng kéo hắn vào nội thất,đặt lên giường, nhìn khuôn mặt ngủ không chút phòng bị ấy, bật ra một tiếng cười lạnh.
Mở hộp trang điểm mà ta luôn mang bên người — bên trong không phải phấn son, mà là các loại cao dược, keo đặc chế, cùng những công cụ tinh vi nhỏ như sợi tóc.
Tinh túy thật sự của thuật dịch dung, chính là lúc này mới bộc lộ.
Ta đối chiếu kỹ lưỡng với bức họa trên lệnh truy nã, bắt đầu từng bước điêu khắc lại gương mặt hắn.
Điều chỉnh đường xương, thay đổi sắc da, thêm vào vết sẹo... từng bước đều chuẩn xác đến tột cùng.
Công đoạn hơi dài dòng, ta thậm chí còn khe khẽ ngân nga một đoạn tiểu khúc.
“Phu quân à, gương mặt này ngày thường đủ dùng để lừa gạt nữ tử, nay đổi thành diện mạo của tội phạm triều đình — không biết cô nàng Uyển Nhi kia gặp lại, còn dám nhào tới không nhỉ?”
Đến khi phương đông lờ mờ sáng, mặt trời chưa lên, gương mặt của Thẩm Văn Uyên — đã hoàn toàn biến thành Triệu Minh như trên lệnh truy nã.
Ta cẩn thận quan sát hồi lâu, rồi hài lòng gật đầu.
Sau đó, ta kéo thân thể bất tỉnh của “phiên bản mới” Thẩm Văn Uyên giấu vào căn phòng chứa củi bỏ không ở hậu viện, bố trí sơ qua thành một hiện trường hỗn loạn như có người giằng co trốn tránh.
Khi trời vừa hửng sáng, ta đứng trước gương, bắt đầu ra tay với chính mình.
Không phải để dịch dung, mà là để khiến bản thân trông như vừa trải qua một phen kinh hoảng: tóc hơi rối, vành mắt hoe đỏ, vẻ mặt bấn loạn.
Ta hít sâu một hơi, nâng váy lên, loạng choạng lao ra khỏi cổng lớn của Thẩm phủ, hướng về phía huyện nha, gào lên bằng tất cả sức lực và giọng nói hoảng loạn nhất trong đời:
“Có người! Có… có tội phạm triều đình xông vào phủ!”
Một tiếng thét ấy phá tan sự yên tĩnh khi trời vừa hửng sáng.
Hàng xóm hai bên vội mở cửa sổ nhìn ra, khách đi đường và tiểu thương cũng đổ đến vây quanh.
Đúng lúc ấy, ta mềm nhũn ngã vào vai gã gác cổng, run tay chỉ về phía phòng chứa củi:
“Kẻ đó… giống hệt như trong lệnh truy nã… hắn trốn trong phòng chứa củi…”
Bọn sai dịch tuần phố nghe tin vội kéo đến, tên đầu lĩnh ánh mắt sắc như dao.
Vừa nghe nói Thẩm gia có kẻ đột nhập, lập tức dẫn người xông vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Tay ta cầm khăn lụa, được nha hoàn dìu đi theo sau, ngoài miệng khẽ nức nở, trong lòng thì lặng lẽ đếm từng nhịp thời gian.
Chẳng mấy chốc, từ phòng chứa củi đã vang lên tiếng quát tháo cùng động tĩnh xô xát — đương nhiên chỉ là hành động đơn phương từ đám sai dịch.
Kẻ trúng mê d.ư.ợ.c như Thẩm Văn Uyên, lúc này còn chẳng đủ sức vùng vẫy.
“Phu nhân bị hoảng sợ rồi!” — tên đầu lĩnh chạy ra báo gấp — “Đã bắt được tội phạm, hắn đang ngủ mê man chưa tỉnh.”
Ta vỗ ngực, làm bộ bàng hoàng:
“Các vị đại nhân nhìn kỹ chưa? Thật sự… là người trên bức họa ấy sao?”
“Chính xác không sai!” — hắn khẳng định chắc nịch — “Sẹo ở trán, nốt ruồi dưới cằm, hoàn toàn trùng khớp với lệnh truy nã! Phu nhân đúng là lập được đại công!”
Hai tên sai dịch kéo “tội phạm triều đình” bị trói chặt ra ngoài.
Dây thừng lún sâu vào da thịt, giẻ nhét chặt trong miệng, chỉ còn đôi mắt mở trừng trừng — tràn đầy phẫn nộ và không thể tin nổi — nhìn thẳng về phía ta.
Ta “sợ hãi” lùi nửa bước, dùng khăn che mặt: “Đại nhân mau đưa hắn đi đi… loại hung đồ như vậy, ta nhìn mà lòng còn run rẩy…”
Đúng lúc cảnh tượng còn hỗn loạn, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau:
“Phu nhân? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta ngoảnh lại, chỉ thấy “Thẩm Văn Uyên” khoác trường bào màu trắng ngà đang sải bước đi tới, vẻ ôn hòa, phong thái trầm tĩnh, không chút khác biệt so với bản gốc.
Triệu Minh quả thật đã mô phỏng đến mức thần thái như thật.
Phải nói, tay nghề dịch dung của ta — danh xứng với thực.
Dù là đêm qua cấp tốc thi triển, hiệu quả vẫn xuất sắc như thường.
Ta lập tức “hoảng loạn” nhào vào lòng hắn, siết c.h.ặ.t t.a.y áo như tìm nơi nương tựa.
Giọng nghẹn ngào: “Phu quân! Đêm qua chàng đi đâu vậy? Trong nhà có người xông vào… thật sự dọa thiếp sợ muốn c.h.ế.t!”
Triệu Minh có hơi lúng túng khi vỗ về, nhưng giọng nói lại tràn đầy quan tâm:
“Đừng sợ. Tối qua vi phu cùng bằng hữu đến biệt viện ngoài thành thưởng trà làm thơ, mãi đến sáng sớm mới quay về. Không ngờ trong phủ lại xảy ra chuyện như thế.”
Hắn quay sang đám sai dịch, chắp tay hành lễ: “Đa tạ chư vị quan sai đã bảo vệ thê t.ử của tại hạ chu toàn.”
Tên đầu lĩnh vội hoàn lễ, cung kính nói: “Thiếu gia quá lời rồi. Bảo hộ dân chúng là bổn phận của bọn thuộc hạ. Nay kẻ gian đã bị bắt, xin phép áp giải về nha môn chờ thẩm tra.”
Triệu Minh khẽ gật đầu, ánh mắt “vô tình” lướt qua tên tội phạm đang bị trói gô dưới đất — chính là Thẩm Văn Uyên thật.
“Kẻ to gan dám đột nhập nhà dân, may mà phu nhân cơ trí… Mong các vị đại nhân thẩm tra nghiêm ngặt.”
Nghe vậy, Thẩm Văn Uyên toàn thân co giật, vùng vẫy dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Triệu Minh — kẻ đang mang chính khuôn mặt của mình — miệng chỉ phát ra những tiếng rên nghẹn bị bịt chặt.