Ta Giúp Phu Quân Thay Đổi Dung Mạo

Chương 9



Lâm Uyển Nhi như bị sét đánh, đột nhiên phá lên cười, giọng xé rách cổ họng:

 

“Thẩm Văn Uyên! Đồ trời đ.á.n.h nhà ngươi! Khi còn ở trên giường, chẳng phải ngươi đã thề thốt sẽ hưu thê rồi cưới ta sao? Ngươi tưởng ta thật lòng với ngươi à? Cũng chỉ vì nhà họ Thẩm của ngươi còn chút giá trị lợi dụng mà thôi!”

 

Lời nói ấy, Triệu Minh – người mang gương mặt giả – vẫn giữ được vẻ bình thản.

 

Nhưng Thẩm Văn Uyên thật thì như bị giáng một gậy thẳng vào đỉnh đầu:

 

“Lâm Uyển Nhi! Ta vì ngươi mà từ bỏ tiền đồ, vì ngươi mà mang tiếng xấu, thậm chí vì ngươi mà ra tay hại cả thê t.ử mình — kết quả thì sao? Ngươi xem ta là trò đùa!”

 

Khí thế dữ dội của hắn khiến Lâm Uyển Nhi sợ hãi lùi liên tiếp mấy bước.

 

“Ả tiện nhân này!” Thẩm Văn Uyên đột nhiên vùng dậy, lao tới bóp chặt cổ nàng ta: “Ta g.i.ế.c ngươi!”

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Đám sai dịch hoảng hốt xông lên can ngăn, phải đến bốn năm người mới cưỡng chế được hắn.

 

Hắn vẫn vùng vẫy điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu như máu, gào thét đến khản cả giọng:

 

“Dù ta có c.h.ế.t làm quỷ, cũng sẽ không tha cho ngươi! Lâm Uyển Nhi, ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!”

 

Phủ doãn vỗ mạnh mộc đường, quát lớn: “Kéo phạm nhân xuống!”

 

Thẩm Văn Uyên bị lôi đi khỏi công đường, tiếng gào giận dữ vẫn còn vang vọng phía sau.

 

“Mọi người trật tự!”

 

Tiếng mộc đường đập mạnh lần nữa vang lên.

 

“Lâm Uyển Nhi và Triệu Minh cấu kết làm điều gian trá, tội chứng rành rành! Tuyên —— Triệu Minh, chờ xử trảm sau mùa thu! Lâm Uyển Nhi, lưu đày ba nghìn dặm, vĩnh viễn không được quay về kinh thành!”

 

Ta đứng dưới công đường, lặng lẽ nhìn hai kẻ từng hại c.h.ế.t ta ở kiếp trước.

 

Một kẻ sắp đầu lìa khỏi xác.

 

Một kẻ dung nhan tàn tạ, sắp bị đày đến chốn lạnh lẽo chịu đủ khổ hình.

 

Kết cục này — không thể tốt hơn được nữa.

 



 

Tựa như mọi chuyện đã hạ màn, gió bụi lắng xuống.

 

Nhưng mỗi lần ta nhìn thấy Triệu Minh trong bộ trường bào thêu mây đứng lặng trước song cửa, ta lại cảm thấy — hắn chẳng khác gì một con chim sẻ bị nhốt trong lồng son bằng tơ vàng.

 

Cuộc sống đủ đầy trong Thẩm phủ, ngược lại, lại khiến hắn càng thêm gầy gò so với khi còn trú thân trong miếu đổ nát.

 

“Có phải… ta quá ích kỷ rồi chăng?” — Cuối cùng, ta vẫn không nén được mà thốt lên lời ấy.

 

Hắn đang mài mực giúp ta, nghe vậy cổ tay khựng lại.

 

“Cô nương có ơn tái sinh với tại hạ. Đừng nói là mạo danh người khác, dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, Triệu Minh cũng cam tâm tình nguyện.”

 

Ta lặng nhìn đôi mày hơi nhíu lại của hắn khi luyện chữ, chợt hiểu ra một điều.

 

Dẫu hiện giờ có trà thơm, nến sáng, có người sánh vai bên cạnh — nhưng trong mắt thiên hạ, hắn vẫn là một tội phạm triều đình đã bị xử trảm.

 

Trên quán trà, trong tửu quán, thiên hạ vẫn truyền nhau tội trạng của hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn trên bức lệnh truy nã bạc màu ngoài cổng thành, tên họ của hắn vẫn bị đóng đinh chẳng thể xóa mờ.

 

Ba tháng qua, hắn khoác lên người cẩm bào của Thẩm Văn Uyên, sử dụng ấn tín bằng ngọc thạch của Thẩm Văn Uyên, thay Thẩm Văn Uyên tham gia thi xã, đàm thơ luận họa.

 

Những thứ phú quý ấy, với người khác có lẽ là giấc mộng chẳng dám mong cầu.

 

Nhưng với một bậc quân t.ử quang minh chính trực như Triệu Minh…

 

— Mỗi tiếng “Thẩm thiếu gia”, đều là từng nhát d.a.o lặng lẽ xuyên thấu tim gan.

 

Từ đó về sau, suốt nửa năm trời, ta bôn ba ngày đêm giữa Hình bộ và các nha môn lớn nhỏ.

 

Cuối cùng, vào ngày tuyết đầu mùa phủ trắng đất trời, trước cánh cổng son của Hình bộ, một tờ cáo thị được dán lên — tuyên bố “Triệu Minh” từng bị xử trảm, nay đã được rửa sạch oan tình.

 

Vì tờ giấy minh oan ấy, ta gần như bỏ ra toàn bộ của hồi môn, cũng dùng cạn mọi mối quan hệ.

 

Nhưng ta thấy — xứng đáng.

 

Đầu xuân năm sau, khắp kinh thành lan truyền tin tức: “Thẩm Văn Uyên” vì bệnh mà qua đời.

 

Hôm đưa tang, Triệu Minh cuối cùng cũng tháo xuống toàn bộ lớp ngụy trang, đường hoàng mang dung mạo thật của mình, đứng dưới tàng liễu rủ.

 

Ta đưa tay phủi nhẹ những cánh liễu dính trên vai áo hắn.

 

“Từ hôm nay trở đi, chàng là Triệu Thủ Trác, chi thứ bên ngoại của nhà họ Triệu, phụ mẫu mất sớm, vào kinh nương nhờ thân thích.”

 

Ta cố ý đặt cho hắn hai chữ “Thủ Trác” — bởi ta vẫn nhớ rất rõ, trong lao ngục kiếp trước, người phía bên kia bức tường từng nói:

 

“Tiểu sinh Triệu Minh, biểu tự Thủ Trác.”

 

Hắn khẽ sững người, rồi lập tức hiểu được ý ta.

 

Lần này — hắn rốt cuộc có thể đường đường chính chính, sống lại với chính cái tên của mình.

 



 

Ba năm sau, tại yến hội Quỳnh Lâm dành cho tân khoa tiến sĩ, vị thám hoa lang mới đăng bảng vàng được đám quan viên vây quanh chúc mừng.

 

Ta đứng dưới gốc ngọc lan, lặng lẽ nhìn hắn ứng đối xong lượt người cuối cùng, rồi vội vàng bước nhanh về phía ta.

 

“Để cô nương phải đợi lâu rồi.” 

 

Hơi thở hắn còn chưa ổn, đã lấy từ tay áo ra một gói giấy dầu.

 

Vừa mở ra, hương thơm ngọt ngào của bánh đường hạt dẻ liền lan tỏa, còn mang theo hơi ấm từ lò đất của Vương thẩm ở phía nam thành.

 

“Phần cuối cùng, may mà vẫn còn nóng.”

 

Gió đêm khẽ lướt qua, làm khăn tiến sĩ trên đầu hắn lay động

 

Ta đưa tay, nhẹ nhàng nhặt cánh hoa rơi trên tóc hắn xuống.

 

“Ngày mai khởi hành đi Giang Nam, được chứ?”

 

“Nghe nói… hoa lê ở Cô Tô sắp sửa nở rồi.”

 

Hết.