Ta Giúp Phu Quân Thay Đổi Dung Mạo

Chương 8



“Nghĩ kỹ lại xem — nàng ta đã bao giờ thật lòng với ngươi chưa? Những khoản bạc riêng ngươi chắt chiu đưa nàng, cuối cùng đã chảy vào túi ai? Những lời thề non hẹn biển kia, có từng để lại lấy một dấu vết?”

 

Ta nhìn đôi môi hắn run rẩy dữ dội, từng chữ từng lời rơi xuống như lưỡi dao: 

 

“Thẩm Văn Uyên — ngươi cứ tưởng mình là người đ.á.n.h cờ, nhưng đến quân cờ cũng chẳng bằng. Ngươi vì nàng mà cược cả tính mạng, còn nàng — trong lúc quấn quýt cùng ngươi, lại đang tính toán xem nên dùng t.h.i t.h.ể ngươi thế nào để trải con đường thong dong cho hai người bọn họ.”

 

“—A a a!!”

 

Hắn điên loạn đập đầu vào tường.

 

Máu tươi hòa cùng nước mắt, chảy dài xuống cổ áo rách nát.

 

Ta lạnh lùng đứng nhìn. Đến khi hắn sức cùng lực kiệt, mới nhẹ giọng mở lời:

 

“Còn một chuyện thú vị nữa… Hôm nay lúc thi triển thuật dịch dung cho nàng ta, ta đã cấy một cơ quan nhỏ sau vành tai nàng ta.”

 

“Đợi đến khi nàng ta kích động…”

 

Ta thong thả quan sát ánh mắt hắn dần dần hiện lên nét kinh hoàng, khẽ cong môi cười:

 

“Ngươi yêu nhất gương mặt ấy — rồi sẽ chứng kiến nó từng tấc một… mục nát, chảy mủ… bắt đầu từ sau tai.”

 

“Tiện phụ!!!” Hắn gào lên, toàn thân giãy giụa, xích sắt va chạm vang dội.

 

Ta đứng dậy, phủi nhẹ váy áo: “Cố mà tận hưởng đi, khâm phạm đại nhân.”

 

Khi ta xoay người rời đi, tiếng khóc rống tuyệt vọng của hắn vang vọng khắp ngục tối.

 

G.i.ế.c người bằng nhát d.a.o đ.â.m vào tim — cũng chỉ đến thế là cùng.

 



 

Tiếp theo, đến lượt Lâm Uyển Nhi và vị biểu ca kia của nàng ta phải trả nợ rồi.

 

Ta còn chưa ra tay, Triệu Minh đã mang đến một tin tức khiến người ta vui lòng.

 

— Lâm Uyển Nhi sa lưới rồi.

 

Thì ra sáng nay, nàng ta và biểu ca cãi vã ngay tại khách điếm. Cảm xúc kích động, cơ quan sau tai quả nhiên phát tác, lớp dịch dung bắt đầu mục nát, mủ chảy loang lổ.

 

Tiểu nhị nhìn thấy gương mặt nàng ta đột nhiên trở nên dữ tợn, sợ đến mức lăn lộn bỏ chạy đi báo quan.

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Lúc nha sai đến nơi, nàng ta đang điên cuồng cấu xé mặt mình.

 

Còn tình lang của nàng ta, thấy vậy lại quay đầu bỏ trốn. Trong lúc hoảng loạn, rơi từ tầng hai khách điếm xuống, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

“Nàng ta khai rất nhanh,” — Triệu Minh nói với vẻ bình thản, “toàn bộ tội danh đều đổ hết lên đầu Triệu Minh ta và tên biểu ca đã c.h.ế.t kia chủ mưu.”

 

Ta bật cười khẽ, vỗ tay nhẹ: “Vậy thì đỡ cho chúng ta không ít công sức rồi.”

 

Thế nhưng Triệu Minh lại hơi nhíu mày: “Chúng ta dàn dựng thế này… có phải quá tàn nhẫn không? Ta đội lốt hắn… nhưng lại đẩy hắn vào chỗ c.h.ế.t…”

 

Dưới ánh nến, trong mắt hắn hiện lên một tầng áy náy mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người này từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, dù mang oan khuất, trong xương cốt vẫn giữ đạo nghĩa của kẻ quân tử.

 

Ta nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay lành lạnh của hắn: “Chàng tin vào luân hồi báo ứng không?”

 

Không chờ hắn đáp, ta đã khẽ nói: “Ta chỉ muốn nói một điều — những gì trước mắt, đều là quả báo họ đáng phải nhận.”

 

“Giữa thế gian người ăn người này, đạo đức chỉ là gánh nặng vô dụng nhất.”

 

Ta đặt chén trà vào tay hắn, vững vàng:

 

“Chúng ta sống không phải để làm người tốt — mà là để kẻ cần phải trả giá, nhất định phải trả giá.”

 

Phán xét dành cho Lâm Uyển Nhi đến còn nhanh hơn ta tưởng.

 

Công đường trang nghiêm, ta và Triệu Minh sóng vai đứng trước sảnh.

 

Trên mặt Lâm Uyển Nhi quấn đầy băng, vừa thấy ta liền gào lên the thé: “Tiện phụ! Ngươi đã làm gì mặt ta rồi?!”

 

Ta khẽ cúi người hành lễ, thần sắc ung dung: “Ta và cô nương vốn chẳng hề quen biết, lời ấy là từ đâu mà ra vậy?”

 

Nàng ta lập tức quay sang trừng mắt nhìn Triệu Minh — người đang mang dung mạo của Thẩm Văn Uyên — giọng run rẩy: “Ngươi… ngươi lại phản bội ta?!”

 

Triệu Minh khẽ nhíu mày, giọng điệu xa cách: “Cô nương nói vậy là sai rồi, tại hạ và cô nương xưa nay chưa từng qua lại.”

 

Đúng lúc ấy, Thẩm Văn Uyên thật — người đang mang khuôn mặt của Triệu Minh — bị áp giải vào công đường.

 

Vừa trông thấy, Lâm Uyển Nhi lập tức nước mắt tuôn trào, chỉ tay về phía hắn mà khóc lóc:

 

“Đại nhân minh giám! Mọi chuyện đều do Triệu Minh bức ép! Còn có biểu ca ta… tất cả là họ ép ta!”

 

Thẩm Văn Uyên loạng choạng quỳ xuống, ánh mắt cháy rực nhìn nàng ta chằm chằm, giọng khản đặc:

 

“Uyển Nhi! Mười mấy năm thanh mai trúc mã, ta vì nàng mà bỏ vợ con, vì nàng mà mạo hiểm — nay nàng lại nỡ lòng nào ngoảnh mặt làm ngơ?!”

 

Lâm Uyển Nhi thoáng ngẩn người, rồi đột nhiên giật phăng miếng băng trên mặt, lộ ra gương mặt đang mưng mủ, thối rữa, chỉ tay vào hắn mà mắng c.h.ử.i the thé:

 

“Triệu Minh! Ngươi câm miệng cho ta! Ta chỉ mới quen ngươi chưa đầy ba tháng, lấy đâu ra thanh mai trúc mã?!”

 

Nàng ta quay sang phủ doãn, nước mắt nước mũi lẫn lộn: “Đại nhân minh giám! Tên Triệu Minh này rõ ràng là muốn kéo ta c.h.ế.t chung!”

 

Thân thể Thẩm Văn Uyên run bần bật, lúc này mới bàng hoàng nhớ ra — mình đã bị đổi mặt.

 

Hắn hấp tấp bò tới, xích sắt loảng xoảng va vào nền gạch: “Uyển Nhi, nhìn kỹ đi! Là ta! Ta là Văn Uyên đây!”

 

Nghe hai chữ “Văn Uyên”, Lâm Uyển Nhi giật mình quay đầu, ánh mắt bi thương nhìn về phía Triệu Minh — người mang gương mặt Thẩm Văn Uyên:

 

“Ca ca… huynh nói gì đi chứ! Muội là bị bọn họ hãm hại mà!”

 

Triệu Minh thần sắc lạnh nhạt, chỉ khẽ chắp tay: 

 

“Khi còn nhỏ có lẽ từng gặp cô nương một lần. Nhưng bao năm nay không qua lại gì, thật không rõ cô nương đang nói về chuyện gì.”