Ta không nhìn hắn ta, chỉ nhìn Tống Dao.
"Ngươi cũng cho rằng ta không xứng sao?"
Hắn ta im lặng.
Hồi lâu, hắn ta nói:
"Quý phi, về đi."
Hắn ta gọi ta là Quý phi.
Ta chợt bật cười, càng cười càng thấy buồn cười.
Hắn ta thật buồn cười, ta cũng thật buồn cười. Mười năm này, từng chuyện từng việc đều buồn cười vô cùng.
Ta gỡ trâm thoa trên đầu, xõa tóc đứng giữa triều đình.
"Nếu Quý phi không xứng, vậy ta không làm Quý phi nữa. Thần xin bệ hạ, phong thưởng cho thần chức quan."
3
Ngự sử xôn xao.
"Nữ tử làm sao phong thưởng chức quan?"
"Làm trò cười cho thiên hạ!"
Võ tướng thân với ta không nhịn được nữa.
"Sao lại không thể? Quý phi cũng từng xông pha chiến trận, thống trị núi sông, những văn nhân cổ hủ như các ngươi làm được, Quý phi tại sao lại không? !"
Ngự sử tức đến đỏ mặt:
"Nàng ta là nữ nhân!"
Ta giơ kiếm lên cao giọng.
"Nữ nhân thì sao? ! Tống Dao, khi ngươi khởi nghĩa, ta vì ngươi chuẩn bị lương thảo, ngươi có nhận không?"
"Nhận."
"Ngươi bị kẻ địch vây ở khe núi, là ta dẫn người đi cứu, ngươi có nhận không?"
Hắn ta thở dài:
"Ta nhận."
Ta tiến lên từng bước.
"Vậy ta cải tiến giống lúa, mở trường học, khai thông thương lộ, ngươi có nhận không?"
Ta nhìn Tống Dao, hắn ta bước xuống long ỷ, đối diện với ta.
Hắn ta nắm lấy tay ta:
"A Vân, trẫm biết nàng giận, đừng làm loạn nữa, trẫm cũng là bất đắc dĩ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhìn hắn ta, hoảng hốt thấy một nếp nhăn nơi khóe mắt hắn ta.
Phải rồi, bọn ta đều đã hơn ba mươi tuổi.
"Tống Dao, ta không làm loạn với ngươi. Ta không muốn làm Quý phi của ngươi. Ta chỉ muốn có được phong thưởng ta đáng được nhận."
Ánh mắt hắn ta trầm xuống.
Ta biết, hắn ta có chút tức giận rồi. Mỗi lần hắn ta tức giận đều im lặng không nói gì, đợi ta dỗ dành. Nhưng lần này, ta không muốn dỗ hắn ta nữa.
Võ tướng phía sau ta quỳ xuống trước tiên, rồi đến đám văn thần đứng đầu là Thừa tướng.
Bọn họ quỳ xuống đồng xin chỉ:
"Xin Hoàng thượng phong thưởng Hà Vân phu nhân."
Tống Dao lạnh lùng liếc bọn họ một cái:
"Nàng ấy là Quý phi của trẫm, không phải Hà Vân phu nhân gì!"
Ta ngắt lời hắn ta:
"Chưa làm lễ sách phong, chúng ta cũng chưa thành thân, ta không tính là Quý phi của ngươi."
"Hà Vân!" Hắn ta nghiến răng ngắt lời ta, mắt hơi đỏ: "Trẫm phong nàng làm Quý phi là có lý do, sao nàng cứ phải làm loạn như vậy?"
Ta nhìn hắn ta.
Lý do? Vì dỗ Kỷ Chiêu Chiêu ăn cơm, đó là lý do sao?
"Nếu bệ hạ không chịu phong thưởng chức quan, vậy xin bệ hạ phong ta làm hậu, từ nay hậu cung chỉ một mình ta."
Hắn ta nhíu mày:
"Hiện giờ hậu cung cũng không có Hoàng hậu, sao nàng cứ phải cố chấp như vậy?"
Ta mỉm cười, bây giờ không có, nhưng rồi sẽ có thôi.
Ta không chịu nhượng bộ, kiên quyết bắt hắn ta phong ta làm hậu. Nhưng hắn ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn phong ta làm An Định Hầu.
Lúc tan triều, hắn ta bảo ta ở lại.
Sau khi các đại thần đều đi hết, hắn ta nhíu mày định lại kéo ta, nhưng ta khéo léo tránh đi.
Sắc mặt hắn ta trở nên không kiên nhẫn.
"Hà Vân, nàng làm loạn đủ chưa? Chiêu Chiêu sẽ không đe dọa gì nàng đâu, chỉ là giảm vị phận thôi. Hậu cung vẫn do nàng làm chủ, nàng tính toán với một Công chúa vong quốc làm gì?"
Ta thực sự kinh ngạc đến cười thành tiếng:
"Tống Dao, ngươi đang kêu một người hiện đại như ta làm thiếp cho ngươi, còn phải cảm kích ngươi sao? Ngươi đừng quên, chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm, ngươi đã cầu hôn ta thế nào. Ngươi nói ngươi sẽ yêu một mình ta cả đời."
Tống Dao thần sắc phức tạp.
"Hà Vân, đừng nhắc đến quá khứ nữa. Bây giờ ta là Hoàng đế, có Hoàng đế nào không tam cung lục viện? Nhưng nàng vẫn là nữ nhân quan trọng nhất của ta, ngay cả Chiêu Chiêu cũng không thể sánh với nàng."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Hắn ta gọi ta là Hà Vân, gọi nàng ta là Chiêu Chiêu.
"Nếu không nhắc chuyện cũ, vậy thì đừng bao giờ nhắc lại nữa. Ngươi phong hậu của ngươi, ta làm An Định Hầu của ta."