Ta Kéo Theo Bạn Trai Đã Bị Đồng Hóa Về Hiện Đại

Chương 3



4

Khi ta bước ra khỏi hoàng cung, Cố Uẩn Ngọc vẫn còn ở ngoài cổng cung. Dù xung quanh không có ai, hắn vẫn giữ lưng thẳng tắp. Ánh chiều tà nghiêng chiếu, phác họa khuôn mặt như ngọc của hắn.

Ta ngừng lại, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua.

"Hà cô nương, nàng ra rồi."

Ta giật mình.

"Thừa tướng đang đợi ta sao?"

"Ta đoán Hà cô nương tuyệt đối sẽ không ở lại hậu cung nữa, nàng lại chưa mua nhà ở kinh thành, không thể để nàng lưu lạc đường phố được."

Phải rồi, Cố Uẩn Ngọc còn nghĩ ra được, nhưng Tống Dao lại không nghĩ ra. Có lẽ hắn ta mong ta không có nơi nào để đi, chỉ còn cách cầu xin hắn ta thu lưu.

Ta nhìn Cố Uẩn Ngọc, hắn bước bên cạnh ta, thong thả ung dung, phong độ tiêu sái.

Hắn là nhân tài ta tìm được từ sào huyệt thổ phỉ. Văn võ song toàn, chi lan ngọc thụ Chỉ làm một chức Thừa tướng, thật sự đáng tiếc.

Ta động lòng, nhưng rồi dằn xuống, một tháng còn dài. Thật sự không cần thiết sinh ra nhiều chuyện quá sớm.

Ta cứ thế ở trong phủ hắn một đêm, ngày hôm sau hắn đã tìm cho ta mấy tòa nhà.

Ta nhìn chằm chằm một trong số đó.

Cố Uẩn Ngọc theo ánh mắt ta nhìn sang, sững người, sau đó vội vàng định cất nó đi.

"Xin lỗi, ta sơ suất rồi."

Cố Uẩn Ngọc làm việc cẩn thận, có thể lén lút nhét giấy tờ căn nhà đối diện Kỷ Chiêu Chiêu vào dưới mắt hắn, trong thiên hạ chỉ có hai người làm được. Một là ta, một là Tống Dao.

Ta chỉ vào tờ giấy đó.

"Cứ chọn căn đó đi. Hắn ta tốn công tốn sức đưa vào, ta cũng phải cho hắn ta chút mặt mũi, xem hắn ta muốn làm gì."

Cố Uẩn Ngọc môi mấp máy, cuối cùng vẫn gật đầu.

Ta cứ thế dọn vào đối diện Kỷ Chiêu Chiêu.

Đình viện sâu thẳm, thường ngày ta không ra ngoài. Ở được mấy ngày cũng chưa gặp Kỷ Chiêu Chiêu.

Ta cũng không đi chầu, Tống Dao cũng không đến gọi ta.

Xuyên không đến đây mười năm, ta cuối cùng cũng được sống những ngày yên ổn.

5

Cố Uẩn Ngọc cứ đến ngày nghỉ là lại gửi thiếp mời. Có khi là đi ăn cơm, có khi là leo núi cúng bái.

Lần này hắn tươi cười đến, nói ở ngoại ô có một thôn trang suối nước nóng, bên trong còn có một cây cổ thụ trăm năm.

Khi ra khỏi cửa cùng ta, hắn ta vẫn đang miêu tả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nghe nói cây đó từng bị sét đánh, một nửa chết, một nửa sống, trông rất khác biệt."

Ta đang chăm chú lắng nghe thì đột nhiên bị ai đó kéo mạnh, suýt ngã nhào.

Cố Uẩn Ngọc dừng lại, rồi trực tiếp quỳ xuống hành lễ.

"Ngô hoàng vạn tuế."

Ta nhìn đôi mắt đang bừng bừng lửa giận của Tống Dao, hắn ta trừng mắt nhìn Cố Uẩn Ngọc.

Cố Uẩn Ngọc vẫn quỳ đó, hắn ta không gọi đứng dậy.

Bầu không khí xung quanh như đông cứng lại, tựa như sắp nổi lên bão táp.

"Hai người đang làm gì vậy? !"

Ta gạt tay hắn ta ra.

"Liên quan gì đến ngươi?"

Hắn ta đột ngột quay đầu nhìn ta.

"Liên quan gì đến ta? ! Ta là. . ."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Bệ hạ. . ."

Một tiếng kêu yểu điệu cắt ngang lời hắn ta.

Ta và Tống Dao cùng nhìn về phía phát ra tiếng kêu.

Kỷ Chiêu Chiêu mặc một chiếc váy trắng, một tay vịn khung cửa, một tay ôm ngực.

Đôi mày thanh tú nhíu lại, dáng vẻ như Tây Thi ôm ngực.

"Bệ hạ, ta khó chịu quá."

Tống Dao vừa nãy còn đang nổi giận lập tức bước nhanh tới, bế thốc Kỷ Chiêu Chiêu lên.

"Sao vậy? Thái y! Mau gọi thái y!"

Hắn ta ôm nàng ta, luống cuống như đang ôm một món đồ dễ vỡ vội vàng chạy vào trong.

Kỷ Chiêu Chiêu gục đầu lên vai hắn ta, hướng về phía ta nở một nụ cười đầy thách thức.

Cố Uẩn Ngọc đột nhiên nắm lấy tay ta.

"Đừng buồn."

Ta mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cơ thể ta khỏe lắm, bình thường ít khi bị ốm."

"Chỉ có năm năm trước, ta từng bị một trận bệnh nặng. Ban đêm mơ màng tỉnh dậy, thấy Tống Dao đang quỳ lạy dưới trăng."

"Hắn nói, chỉ cần ta khỏi bệnh, hắn nguyện thay ta gánh chịu căn bệnh đó."