Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 1: 1



1

 

Trần Dự là tướng quân trẻ nhất triều đình hiện nay, chiến công hiển hách, là lương duyên trong mộng của vô số tiểu thư khuê các.

 

Tất nhiên, không bao gồm ta.

 

Ta là Giang Trầm Bích, thiên kim thừa tướng đương triều, cô mẫu lại là đương kim hoàng hậu.

 

Với thân phận tôn quý như thế, muốn kiểu nam nhân nào mà chẳng có? 

 

Đừng nói là con cháu các thế gia đại tộc, ngay cả hoàng tử, ta cũng xứng đôi vừa lứa.

 

Nhưng ta không thể lấy hoàng tử.

 

Giang gia đời đời làm quan, dây dưa quá sâu với hoàng thất, đến đời ta nếu lại xuất hiện một tức phụ trong hoàng tộc, e rằng hoàng đế bây giờ sẽ không ngần ngại mà nuốt sống cả nhà ta.

 

Từ nhỏ, ta đã được dạy cầm kỳ thi họa, kinh thi lễ nghĩa, còn được nuôi dưỡng bên gối cô mẫu mấy năm trời, tai nghe mắt thấy nơi hậu cung, thấu hiểu sâu sắc thủ đoạn nơi nội viện.

 

Hôn sự của ta chưa bao giờ là chuyện nam nữ tầm thường, mà luôn là bước đi trong ván cờ của gia tộc. 

 

Giang gia văn thần đầy triều, chỉ thiếu mỗi võ tướng nâng đỡ.

 

Mà Trần Dự, chính là quân cờ vừa khít với bàn cờ ấy.

 

2

 

Trong tường cung đỏ thẫm, tuyết đọng vừa tan, hương mai tháng Chạp quyện với mùi trầm hương đặc biệt của Tiêu Phòng điện.

 

Cô mẫu cầm tay ta, bàn tay lạnh lạnh:

 

“Trầm Bích, con có biết vì sao hôm nay ta gọi con vào cung không?”

 

Ta cúi mắt mỉm cười:

 

“Con hiểu. Giang gia cần một vị tướng quân.”

 

Cô mẫu đột nhiên siết chặt móng tay, để lại vết hằn trên mu bàn tay ta:

 

“Nhớ lấy, con nhất định phải khiến hắn cam tâm tình nguyện cầu cưới con.”

 

Tức là… không thể trực tiếp ban hôn, ta phải tự mình chiếm được trái tim Trần Dự.

 

Trần Dự không thích ta, ta sớm đã biết. 

 

Trong mắt hắn chỉ có một người, đó là Tạ Dung.

 

Tạ Dung là nữ nhi của Hình bộ Thị lang, cũng là biểu muội hắn, một tiểu thư danh môn nổi tiếng ở kinh thành.

 

Lúc đầu, ta thực sự xem nàng ta là địch thủ. Dù gì cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm khác thường.

 

Nhưng khi ta thấy nàng ta một mặt thì thâm tình với Trần Dự, mặt khác lại đưa mắt đưa tình với Tam hoàng tử, thì ta liền hiểu…

 

Nàng ta không thể thắng ta.

 

3

 

Trần Dự xuất chinh, nam chính vắng mặt? Vừa hay, ta đi gặp “địch thủ” Tạ Dung một chuyến.

 

Ngày mùng năm hằng tháng nàng ta đều đến chùa Bạch Mã, nói là tụng kinh cho mẫu thân Trần Dự đã mất.

 

Ta đi thẳng vào sâu trong tàng kinh các, mục tiêu rõ ràng là bản tàn quyển 《Lục thao》mà mẫu thân Trần Dự lúc sinh thời thường hay đọc nhất.

 

“Tiểu thư, nha hoàn thân cận của Tạ tiểu thư lén lút đi về phía núi sau.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thanh Sương hạ thấp giọng.

 

“Đi theo.” 

 

Ta gấp sách lại, lặng lẽ không tiếng động.

 

Sau núi, trong đình nghỉ mát, chiếc áo hồ ly đen của Tam hoàng tử sáng chói trong ánh tuyết.

 

Nha hoàn kia lấy từ tay áo ra một túi gấm màu hạnh, dúi vào tay tỳ nữ đi bên Tam hoàng tử. 

 

Hoa văn uyên ương quấn cổ trên túi, ta nhận ra Tạ Dung mới thêu xong một cái như vậy tháng trước, còn nói là thêu cho Trần Dự.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta cười lạnh không một tiếng động. 

 

Hay lắm một câu thâm tình nặng nghĩa, tâm tư thì còn tinh vi hơn từng đường kim mũi chỉ.

 

Quay lại tàng kinh các, ta cố ý mở bản 《Lục thao》có nhiều chú thích nhất, còn dính cả vết mực.

 

Quả nhiên, Tạ Dung đẩy cửa bước vào, ánh mắt chạm đến trang sách đó, nụ cười dịu dàng lập tức đông cứng.

 

“Giang tiểu thư?” 

 

Ánh mắt nàng ta rơi lên quyển 《Lục thao》trên bàn ta, nụ cười có chút cứng nhắc:

 

“Muội cũng đến chép kinh sao?”

 

Ta cúi mắt, để cho những ghi chú trên trang sách lộ ra nửa phần:

 

“Giúp phụ thân tìm chút tài liệu binh pháp tham khảo.”

 

Con ngươi nàng ta co lại! 

 

Nàng ta chắc chắn nhận ra! 

 

Đây là di vật của mẫu thân Trần Dự, cũng là kỷ niệm mà hắn trân trọng nhất trong lòng.

 

“Ai da!” 

 

Nàng ta “lỡ tay” làm đổ chén trà trên bàn. Nước sôi đổ thẳng vào trang sách!

 

Mực lập tức loang ra một mảng.

 

“Tiếc thật, là ghi chú của a di…” 

 

Nàng ta tỏ vẻ áy náy nhưng đáy mắt lại lướt qua một tia đắc ý.

 

“Không sao.” 

 

Ta thong thả lấy ra một trang bản chép hoàn chỉnh từ trong tay áo:

 

“Phụ thân bảo ta chép vài bản để dự phòng.”

 

Sắc mặt nàng ta cuối cùng cũng biến đổi.

 

Trên đường về phủ, Thanh Sương không hiểu:

 

“Tiểu thư, sao người cố tình chọc giận nàng ta?”

 

Ta gõ nhẹ trán nàng:

 

“Đồ ngốc, chiêu này gọi là, dụ rắn ra khỏi hang. Để nàng ta biết ta quan tâm đến đồ cũ của mẫu thân Trần Dự, nàng ta ắt sẽ rối loạn trận địa.”