4
Quả nhiên, từ sau việc chú thích trang sách đó, Tạ Dung bắt đầu để mắt đến ta.
Hôm nay đến phủ Trưởng công chúa thưởng tranh, ngày mai lại tham gia hội thưởng thơ, chuyện gì cũng phải vượt trội hơn ta một bậc.
Hôm nay, hoàng hậu mở tiệc trà ở Phụng Nghi cung.
Lò trầm mạ vàng nhả ra từng làn khói long diên hương, các tiểu thư quý tộc lần lượt nhập tiệc, tiếng châu ngọc khẽ lay, ẩn giấu sóng ngầm ngổn ngang.
Hoàng hậu sai người dâng lên Tuyết Đỉnh Hàm Thúy mới được cống nạp, loại trà này vô cùng quý giá, chỉ ban cho tiểu thư được sủng ái nhất.
Tạ Dung nhanh tay giành trước, dịu dàng cười nói:
“Trà này như cánh chim biếc, nước trong suốt, khiến ta nhớ đến loại trà dại biểu ca mang từ biên cương về. Dù thô nhưng lại mang phong cốt khác thường.”
Ta ung dung, ngón tay vuốt nhẹ viền chén trà:
“Tạ tiểu thư nói đúng. Nhưng trà dại dù mạnh, cuối cùng cũng hại dạ dày. Trà này phải dùng tuyết tan trên cành mai nấu lên, mới thanh mát hậu ngọt… Giống như con người vậy, bên ngoài thô ráp, bên trong lại tinh tế.”
Ánh mắt hoàng hậu chuyển động, ngón tay khẽ gõ vào chén trà ngọc bích:
“Tiết trời hôm nay thật đẹp, chi bằng các tiểu thư cùng biểu diễn kỹ nghệ điểm trà, để bản cung mở rộng tầm mắt.”
Tạ Dung tay ngọc cầm chổi trà, dáng vẻ tao nhã, lớp trà bọt mịn như tuyết, khiến mọi người trầm trồ.
“Kỹ thuật điểm trà này của ta, là hồi nhỏ a di đích thân chỉ dạy.” nàng ta nói.
Ta mỉm cười, lấy ra một viên Phổ Nhĩ lâu năm, dùng kỹ thuật đặc biệt để pha, trà như màu hổ phách, hương trầm mà sâu.
“Thần nữ nghe nói khi Trần tướng quân đóng quân biên cương, thích nhất là trà này để sưởi ấm. Hôm nay mạo muội thử một lần, không biết có giống không.”
Hoàng hậu khẽ nhấp một ngụm, bất ngờ mỉm cười:
“Chén trà này của Trầm Bích, khiến bản cung nhớ đến tay nghề của Trần phu nhân năm xưa.”
Sắc mặt Tạ Dung thoáng đổi.
Bỗng nghe có tiếng cung nhân bước nhẹ ngoài hành lang, thì ra là đến giờ các hoàng tử vào chầu sáng.
Ánh mắt ta liếc thấy đầu ngón tay Tạ Dung vô thức mân mê mép chén trà, son trên môi còn đậm hơn vừa rồi.
Ta cúi mắt che đi nụ cười lạnh, nàng ta tỉ mỉ trang điểm đến mức này, tâm tư viết rõ cả trên mặt rồi.
Nàng ta bất ngờ không cẩn thận làm đổ chén trà, nước trà nóng hắt vào tà váy ta.
Ta đã đề phòng, vạt váy khẽ nâng lên, nước trà đổ hết xuống nền đá xanh, để lộ vết ửng đỏ nhàn nhạt.
“A? Trà này sao lại đổi màu?”
“Màu trà này thật đặc biệt.”
Hoàng hậu thu lại nụ cười, móng tay bỗng siết chặt chén trà.
Ma ma hiểu ý, lấy kim bạc thử vào trà, vừa nhấc lên, đầu kim đã nhuốm sắc đào mờ ảo…
Toàn bộ quý nữ im bặt, ai chẳng biết đây là trò bắt chước kỹ nữ thanh lâu dùng phấn son để pha trà, hành vi cực kỳ lẳng lơ.
Tạ Dung vội vã biện bạch:
“Chuyện… chuyện này chắc là cung nữ sơ suất…”
Ta nâng chén trà của mình, nước trong như ngọc, hơi nghiêng về phía nàng ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tạ tiểu thư có biết không? Loại trà này còn gọi là ‘Thủ chân’, nghĩa là ‘giữ vững phẩm chất’. Tháng trước trong thơ của Tam điện hạ, chẳng phải còn hết lời ngợi ca phẩm hạnh này sao?”
Tiệc trà tan, Tạ Dung mặt mày trắng bệch như tờ giấy, bước chân lảo đảo suýt ngã nhào.
Nhìn sắc mặt nàng ta như giấy, Thanh Sương bỗng bừng tỉnh, thấp giọng nói:
“Hôm nay tiểu thư không chỉ phá trận của nàng ta mà còn đem tâm tư đen tối kia, phơi ra ngay dưới ánh dương chính giữa Phụng Nghi cung.”
Ta khẽ mỉm cười. Chiêu này gọi là đổi khách thành chủ.
6
Ba ngày sau tiệc trà nổi sóng, khắp kinh thành đều truyền tai nhau tin đồn Tạ tiểu thư bắt chước lối sống thanh lâu.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Giang gia chúng ta đương nhiên đổ thêm dầu vào lửa.
Dù sao chuyện là do nàng ta tự làm, ta chẳng hề vu oan.
Chỉ nghe nói ngay trong đêm Tạ phủ đã hạ lệnh nghiêm ngặt, bỏ ra số tiền lớn để bịt miệng, thêm cả hình phạt nặng nề để răn đe, quả nhiên cũng đè ép được bảy phần sóng gió.
Bây giờ trên mặt ngoài không ai dám bàn luận nữa, chỉ còn vài nhà quyền quý vốn đã bất hòa với Tạ gia là còn rỉ tai nhau bàn tán.
Khi Trần Dự khải hoàn hồi triều, ngoài phố không nghe lấy một câu dị nghị.
Thật cũng có bản lĩnh. Xem ra, Tạ gia muốn nắm hai đầu cán.
Khi tiếng hò reo vang như thủy triều dâng lên từ hai bên đường, ta đang đứng bên khung cửa chạm trổ của Túy Hương Lâu.
Trần Dự chưa cởi giáp bạc, tóc đen buộc cao, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ngất trên lưng ngựa như cây tùng xanh thẳng tắp dưới ánh nắng rực rỡ.
Bất chợt hắn ngẩng đầu, ánh mắt lại vượt qua tầng tầng lớp lớp người, khóa chặt vào một hướng.
“Trần tướng quân đang nhìn Tạ tiểu thư thì phải? Đúng là thanh mai trúc mã mà.”
Thanh Sương đưa ta ly trà nóng.
Ta ngẩng mắt nhìn qua, chỉ thấy Tạ Dung thẳng lưng đứng đó, vẻ mặt vẫn giữ được đoan trang, nhưng ánh mắt quét qua ta thì như một con công kiêu ngạo đang xòe đuôi.
“Thanh mai trúc mã?”
Ta xoay chén trà trong tay, giữa làn hơi nước mờ ảo, ta khẽ cười.
Đấu tay đôi với Tạ Dung, rốt cuộc vẫn là hạ sách.
Đánh vào tâm lý là thượng sách, hủy hoại lòng tự phụ của nàng ta mới là tuyệt sát chiêu, cách tốt nhất chính là cướp đi thứ nàng ta kiêu ngạo nhất, ví dụ như... trái tim của Trần Dự.
Ta quyết định ra tay trực tiếp từ Trần Dự.
7
Yến tiệc cuối năm trong cung, hoàng thượng mở tiệc Quỳnh Lâm để tưởng thưởng các tướng sĩ biên cương.
Ta cố tình chọn bộ váy lưu tiên bằng gấm vân màu ánh trăng, tóc chỉ cài một cây trâm ngọc trắng có chuông nhỏ.
Chỗ ngồi của Trần Dự đối diện dãy nữ quyến, bên hông hắn treo một lá bùa bình an bạc màu, là thứ Tạ Dung cầu ở chùa Bạch Mã trước khi hắn xuất chinh, cả kinh thành đều biết.
Ánh mắt Trần Dự cả buổi tối vẫn không rời khỏi Tạ Dung.
Tạ Dung lại cứ giữ vẻ đoan trang, lạnh nhạt, thậm chí còn đón lấy ly rượu do tam hoàng tử đưa.
Ánh mắt Trần Dự tối lại, cúi đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Khi hắn ngẩng đầu lần nữa, Tạ Dung đã cùng tam hoàng tử rời khỏi chỗ.