Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 20



Dưới bóng hoa lay động, ta chẳng nhìn rõ gương mặt hắn, chỉ nghe rõ nhịp tim mình như trống trận. 

 

Khi nhắm mắt nhảy xuống, eo ta bỗng ấm lên, hắn đỡ rất vững, lòng bàn tay nóng rực xuyên qua lớp áo mỏng.

 

Đứng vững rồi mới phát hiện, tay hắn vẫn đặt hờ bên hông ta.

 

“Hóa ra Giang tiểu thư cũng biết trèo cây.”

 

“Biết… biết chút ít.” 

 

Ta cứng mặt đáp.

 

Hắn liếc qua y phục xộc xệch của ta, ánh mắt dừng lại ở nhành hải đường: 

 

"Xem ra bốn chữ ‘biết chút ít’ nên suy nghĩ kỹ lại.”

 

“Sao tướng quân lại biết ta ở đây…”

 

“Sao nàng rời đi sớm vậy?” 

 

Hắn bỗng ngắt lời, ngón tay nhẹ phủi cánh hoa trên tóc ta: 

 

"Hôm nay trên phố lớn…”

 

Ta chợt ngẩng đầu: 

 

"Tướng quân làm sao biết, hôm nay... không phải đang tìm Tạ tiểu thư sao?”

 

Ánh mắt hắn khẽ động, bỗng lấy nhành hải đường trong tay ta, cài lên tóc ta, rồi thở dài: 

 

“Giang Trầm Bích, nàng thông minh một đời…” 

 

Đầu ngón tay hắn cố tình quấn lấy một lọn tóc mai: 

 

"Sao cứ hồ đồ chuyện này? Nếu ta thật lòng để tâm đến nàng ấy, sao lại đuổi theo nàng khắp nửa kinh thành?”

 

Tai ta bị tay hắn vô tình chạm vào, khiến một trận rùng mình dâng lên. 

 

Ta cúi đầu chỉnh lại tay áo, mượn cớ kéo giãn khoảng cách: 

 

“Tướng quân tìm ta có việc gì…”

 

Hắn bỗng tiến lại gần, vây ta giữa cây hải đường và bóng hình hắn: 

 

“Có chuyện muốn nói với nàng.”

 

Người này hôm nay… đổi tính rồi sao?

 

“Tướng quân có gì, cứ nói thẳng.” 

 

Ta cố giữ bình tĩnh, nhưng chẳng dám nhìn thẳng hắn.

 

Hơi thở hắn đột nhiên đến gần, mùi gỗ thông pha chút rỉ sắt vây lấy ta, khiến ta vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y áo.

 

Tim đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c. 

 

Đây là Trần tướng quân điềm tĩnh trước mọi lời trêu ghẹo ngày thường sao?

 

Ta theo phản xạ lùi lại, lưng lại đập vào thân cây sần sùi.

 

Hắn nhìn dáng vẻ lúng túng của ta, cười khẽ, rồi đột ngột nắm tay ta đặt lên n.g.ự.c trái, ngay vị trí có vết thương. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Túi thơm của nàng… chặn ngay ở đây.”

 

Làn da dưới tay ta nóng rẫy, vết sẹo lồi lõm theo nhịp thở mà phập phồng, như một con rồng ngủ quên.

 

Chưa kịp phản ứng, một túi thơm thêu hình hoa tuyết liên đẫm m.á.u được đặt vào tay ta. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Chỉ vàng đã bị m.á.u nhuộm thành nâu sẫm, nhưng vẫn thấy rõ mũi thêu xiêu vẹo trước đây, những đêm thức trắng vì may vá, những ngón tay bị kim đ.â.m rớm m.á.u, từng tấc tình cảm thêu kín trong họa tiết giờ đây bị vết rách dữ tợn xé nát.

 

Hắn nắm tay ta, dẫn ngón tay ta lần theo những đường gồ ghề bên trong túi thơm. 

 

Ở đó giấu một đồng tiền đồng vỡ đôi, rìa còn vết cháy xém. 

 

“Đồng tiền nàng khâu… đã đỡ mũi tên giúp ta.”

 

Ta giật mình ngẩng đầu, lại chạm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. 

 

Trong đó cuộn trào một cảm xúc quá nóng bỏng, khiến đầu ngón tay ta run lên.

 

“Thêu thì vụng, nhưng ta rất thích…”

 

“Tướng quân định nói gì?”

 

“Ta yêu nàng.” 

 

Hắn cắt lời dứt khoát, từng chữ rơi như tiếng kim khí chạm đất. Hắn dịu dàng nhìn ta: 

 

"Giang tiểu thư không cần phải học hết mọi thứ, nàng đã thành công rồi.”

 

Ta từng nghĩ, chỉ khi diễn thật tốt vai “nữ nhi Giang gia”, ta mới xứng được yêu thương.

 

Ta sinh ra đã cao quý nhưng vẫn phải học mưu kế tranh đấu cùng nữ nhân, thậm chí phải học cách làm vừa lòng nam nhân.

 

Nhưng hắn cầm đồng tiền dính m.á.u kia, mỉm cười nói: 

 

“Hai chữ ‘Trầm Bích’ xiêu vẹo ấy, còn quý hơn cả bút tích danh gia.”

 

Vừa dứt lời, mắt ta đã nhòa lệ, từ lúc hiểu chuyện đến nay, tảng đá nặng mang tên “quân cờ hoàn hảo” luôn đè nặng trong tim ta, giờ phút này bỗng vụn vỡ tan tành. 

 

Từng đợt chua xót cuộn trào phá vỡ mọi phòng tuyến.

 

Thì ra, ta không cần phải hoàn hảo… cũng có thể được trân quý.

 

19

 

Yến tiệc khải hoàn. 

 

Cung nhân ở Tiêu Phòng điện đã dậy từ canh ba để chuẩn bị. 

 

Ta đứng trước gương đồng, để mặc cho Thanh Sương cài lên tóc một chiếc bộ d.a.o đôi loan khảm hồng ngọc bằng vàng tơ. 

 

Dải chuỗi ngọc thả xuống theo chuyển động khẽ lay, ánh sáng vụn vỡ trong ánh ban mai.

 

“Tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp.” 

 

Thanh Sương lui ra nửa bước, ngắm nhìn kiệt tác của mình: 

 

"Trần tướng quân mà thấy, chắc chắn sẽ không thể rời mắt.”

 

Ta chỉ mím môi không đáp, đầu ngón tay khẽ lướt qua chiếc túi hương tuyết liên trong tay áo ta đã vá lại hoàn chỉnh.